Chương 430: Ăn Cơm Trước Rồi Tính Sau
Ai nấy cũng đều cảm thấy là người nhà này làm vì muốn trả thù họ, người nhà này giống như người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói ra được. Ngươi cảm thấy ta đào nhà các ngươi, ta lại cảm thấy ngươi đào nhà chúng ta.
Kết quả không lâu sau, một nhà phía tây đầu thôn cũng phờ phạc đến tìm người nhà này nói cầu hắn trả lại đầu lâu, lão thái thái nhà họ bị mất đầu lâu, buổi tối cũng hiển linh, trong nhà không còn một con gà nào cả.
Hai nhà này đang vì chuyện đó mà cãi nhau chí chóe, mộ phần của nhà thứ ba cũng bị đào lên, lại cũng bị mất đầu lâu giống nhau như đúc.
Người nhà thứ ba vẫn luôn hiền lành, rất được lòng người trong thôn, tới bây giờ chưa đắc tội ai cả. Lần này họ mới hiểu được có lẽ cũng không phải người đào mộ phần.
Hoặc là...những lão đầu lão thái thái kia tự mình đi ra ngoài.
Lần này cả thôn đều rơi vào trong khủng hoảng, có người đêm nào cũng ra mộ tổ tiên trông nom, sợ bị đào, nhưng chỗ này là trong núi, có rất nhiều hơi nước, đến tối nhiệt độ chênh lệch rất lớn, dù sao cũng sẽ có sương mù, chỉ cần không nhìn được là mộ phần đã bị đào ra, đầu lâu cũng mất.
Cứ tiếp tục như vậy, gần như nhà nào cũng bị mất đầu lâu. Mà những người nhà này cũng lần lượt thấy lão đầu nhi lão thái thái bị mất đầu lâu vào trong sân ăn gà.
Nhà nào có trẻ con còn nói nghe họ nói:
"Ta lạnh, ta đói..."
Người trong thôn nói chắc chắn là thôn chúng ta lễ nghi không chu đáo, để lão đầu nhi lão thái thái chịu khổ nên mới tự bò từ trong đất ra tìm ăn, cứ như vậy không được, phải dỗ dành họ.
Người trong thôn sợ hãi, nhà nào đều bày đồ cúng tế ở cửa, ý là mời ông bà lão ăn một bữa cơm no rồi mau chóng trở về đi.
Dựa theo quy củ, lúc cúng tế phải bày tiệc rượu trước cửa nhà, mà người trong nhà phải đóng chặt cửa, không thể đối mặt với người chết, người chết ăn no sẽ trở về.
Đêm hôm đó, nhà nào cũng nấp ở phía sau cửa nhìn qua khe cửa ra ngoài.
Vừa nhìn liền thấy một đôi chân sau khe cửa đi đến trên bàn đồ cúng nhà mình, ăn nhồm nhoàm như hổ đói, những người đó còn rất vui mừng, ăn no rồi thì ngươi đi đi!
Nhưng ai ngờ ngoài cửa lại vang lên một giọng nói quỷ dị:
"Ăn ngon, ngày mai ta lại tới."
Ngày hôm sau quả nhiên thấy bàn tiệc sạch bóng, lần này người trong thôn đều buồn bã, trong thôn cũng không giàu có, ngày nào cũng phải bày tiệc rượu ai mà chịu nổi.
Có người nhanh trí xuống núi tìm người nghĩ kế, thôn này ở nơi heo hút, lại không cho nhiều tiền, những người hiểu chuyện này dưới núi đều không muốn tới, chỉ dạy cho họ một phương pháp, nói không phải đêm nào lão nhân nhà ngươi cũng trở lại sao? Chắc chắn là là lễ nghi tang lễ không hợp quy củ, các ngươi đào quan tài ra, nhà nhà thống nhất cách an táng lần nữa để hoàn thành tâm nguyện cho lão nhân, chuyện này sẽ được giải quyết.
Cho nên người ở đây đều đào quan tài ra để ở cửa, chuẩn bị làm tang sự lần nữa, nhưng dù có làm mấy lần đi nữa thì lão nhân bị mất đầu lâu vẫn trở lại hàng đêm, khiến người trong thôn vô cùng buồn bã.
Lúc chúng ta mới tới, họ nghe tiếng gõ cửa cho rằng ban ngày những lão đầu lão thái thái kia cũng trở lại đòi ăn, sợ đến mức không có một ai dám mở cửa.
Mất đầu lâu, xác chết vùng dậy?
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy loại chuyện này.
Trình Tinh Hà cũng nhíu mày:
"Không ngờ lão đầu nhi lão thái thái trong thôn này đều là người sành ăn, người cùng lý tưởng rồi!"
Ai là người cùng lý tưởng với ngươi.
Ta liếc sang Tiểu Hắc Vô Thường, thấy hắn nở nụ cười như đã tính trước trong lòng, có vẻ đã biết được có chuyện gì xảy ra, đang cười trên sự đau khổ của người khác nhìn ta, hiển nhiên muốn xem ta sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Nhìn một cái cũng biết không hỏi hắn được, vẫn phải dựa vào mình.
Mọi người nhìn vẻ mặt này của ta thì trố mắt nhìn nhau, hỏi ta có phải rất khó giải quyết hay không, ta đang định nói phải, bụng Trình Tinh Hà đã kêu lên ùng ục trước một bước.
Cảnh này vô cùng khó xử, mà mẹ cô bé kia thấy vậy liền vội vàng nói:
"Tiên sinh chạy đường xa tới, chắc hẳn đều đã đói, ăn cơm trước rồi tính sau."
Những người khác trong thôn đều ngượng ngùng, lộ ra vẻ mặt không tin lắm, có người còn thấp giọng nói:
"Người chết tới đòi ăn, người sống cũng tới đòi ăn, gà lại gặp họa rồi."
Trình Tinh Hà không vui:
"Ngươi nói vậy là có ý gì, nghĩ chúng ta tới hết ăn rồi lại uống à?"
Những người đó im lặng, hiển nhiên trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Cũng may mẹ bé gái là người già dặn, biết lý lẽ, nói người trong thôn không phóng khoáng, bảo chúng ta đừng so đo, sau đó mời chúng ta đến nhà họ.
Người phụ nữ kia đi nấu cơm, bé gái liền mở hai mắt nhìn chúng ta, nhìn cũng rất đáng yêu, ta liền hỏi nàng:
"Trong thôn xảy ra chuyện như vậy, ngươi có sợ không?"