Chương 431: Bà Nội Và Cháu
Cô bé chớp chớp mắt to:
"Sao phải sợ, khi còn sống họ bị đói, sau khi chết đương nhiên là muốn ăn, nếu ban ngày ta không được ăn no, đến đêm cũng phải đi tìm đồ ăn."
Ta sửng sốt:
"Khi còn sống...bị đói?"
Lời này có ý gì, mặc dù thôn này nghèo, nhưng bây giờ là thời đại gì rồi, trông cũng không giống như bị đói lắm chứ?
Ai ngờ bé gái liền nói tiếp:
"Đúng thế, ta nghe mọe nói những lão nhân kia đều bị chết đói."
Chương 19: Chết đói
Trình Tinh Hà cũng sửng sốt:
"Chết đói, nhà những người này đều không có đồ ăn sao?"
Cô bé lắc đầu một cái, nói một câu khiến người ta rợn cả tóc gáy:
"Có đồ ăn cũng không cho lão nhân ăn!"
Bạch Hoắc Hương không nhịn được:
"Tại sao?"
Bé gái vừa nghịch tóc đuôi sam của mình vừa đáp:
"Các ngươi không phải người lớn sao, vì sao lại ngốc vậy, đương nhiên là không để lão đầu nhi lão thái thái sống quá lâu rồi."
Nàng nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng chúng ta nghe vậy thì không thể hiểu được.
Đối với Hán tộc mà nói, trăm nết thiện thì chữ Hiếu đứng đầu, dù là ở thời đại thiếu thốn, có thức ăn cũng phải cho lão nhân ăn trước.
Ông cậu ba nói vào thời đại đói kém trước kia có một quả phụ trên có mẹ chồng, dưới có con trai, không đủ thức ăn nên nàng liền giữ lại một phần lương thực cho mẹ chồng, để con trai nhỏ ăn đất sét trắng với mình, kết quả mẹ chồng thì sống còn con trai lại chết đói.
Sau khi mẹ chồng biết liền mắng con dâu không hiền huệ, nói mình già rồi có thể chết lúc nào cũng được, cháu trai là đời sau duy nhất, vì một bà già mà khiến nhà này tuyệt hậu, nàng bất hiếu thì thôi, còn kéo theo cả mẹ chồng bất nghĩa, sao nàng còn mặt mũi xuống gặp tổ tông?
Sau đó mẹ chồng liền gọi hàng xóm tới lên án con dâu ngu xuẩn như thế nào, mình thì đập đầu vào tường tự sát.
Mọi người cũng đều nói con dâu không phải là người, có trái tim ác độc, khắc chết chồng, làm con trai chết đói, lại hại chết mẹ chồng, con dâu kia không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là cũng nhảy giếng.
Sau chuyện này, người trong thôn lại nói mẹ chồng hiền huệ, còn lập đền thờ cho nàng, con dâu rơi ngu hiếu, người nhà mẹ đẻ cũng không đến nhặt xác, chết không có chỗ chôn.
Câu chuyện này khiến người nghe thấy lạnh cả sống lưng, nếu nàng để mẹ chồng chết đói mà nuôi con trai, ta nghĩ nàng cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng theo câu chuyện này, có thể thấy được xưa nay chúng ta đều phải kính già yêu trẻ, quạ đen còn biết chăm sóc cha mẹ, để cha mẹ già nuôi dưỡng mình chết đói là sao?
Mà lúc này, mẹ bé gái đã vén rèm tiến vào, đặt mấy món ăn lên bàn, ngượng ngùng nói:
"Nhà chúng ta gần đây cũng chuẩn bị cúng tế, không còn nhiều thứ tốt nữa, các tiên sinh ăn tạm."
Có thể nhìn ra được cuộc sống của người phụ nữ này cũng khá tốt, tuy không có nhiều thứ ăn nhưng đều được xếp sạch sẽ gọn gàng. Sau khi bày cơm xong, ta không nhịn được hỏi:
"Tại sao người chỗ các ngươi lại không cho lão nhân ăn cơm?"
Vừa nghe ta hỏi, mẹ bé gái liền thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn về phía bé gái:
"Đã nói bao nhiêu lần không được nói nhiều như vậy mà!"
Bé gái tủi thân chỉ vào chúng ta:
"Là họ bảo ta nói."
Ta cũng bảo nàng đừng trách bé gái, nếu đã giao chuyện này cho chúng ta, đương nhiên chúng ta phải hỏi rõ ràng, nhỡ may manh mối ở trong đó thì sao!
Mẹ bé gái do dự một lát rồi mới lên tiếng:
"Nói ra cũng được, nhưng đừng để họ biết là ta nói."
Chúng ta đáp ứng, mẹ bé gái mới nói không cho lão nhân ăn cơm vốn là chính là tập tục ở chỗ này, để tránh lão nhân trộm thọ.
Trộm thọ?
Hóa ra trước kia thôn này từng có chuyện về một lão nhân tinh.
Nói là năm đó có một lão thái thái sống đến hơn tám mươi tuổi mà vẫn rất khỏe khoắn, có rất nhiều con cháu, nhưng nói cũng lạ, trong gia tộc nàng lại không có một ai sống lâu.
Có một năm lão thái thái bị bệnh nặng, mắt không nhìn được, nhưng nàng lại chịu đựng nổi, mà đứa con trai hơn sáu mươi của nàng thì chết.
Hơn mười năm sau, nàng lại bị bệnh nặng, nàng vẫn chịu đựng được, nhưng đứa cháu trai chừng bốn mươi tuổi của nàng lại chết.
Sau khi trong nhà có hai người chết liên tiếp, lão thái thái vẫn tràn đầy tinh thần, thậm chí tóc bạc giảm bớt, tóc đen mọc ra, càng sống càng trẻ tuổi.
Người trong thôn họ bắt đầu cảm thấy có cái gì không đúng, cuối cùng trong một đám tang của cháu trai nàng, lúc ấy lão thái thái đã hơn một trăm tuổi, người túc trực bên linh sàng bắt đầu nghị luận, cháu dâu bỗng nhiên nói người cháu này trước khi chết đã mơ thấy bà nội mình.
Ở trong mơ, bà nội đòi hắn tiền tiêu, hắn là người hiếu thảo, nói đương nhiên là được, móc túi ra lại phát hiện trong túi có mấy chục đồng tiền, liền cho bà nội hết. Bà nội rất vui vẻ nhận lấy, kết quả bà nội khỏi bệnh, cháu trai lại chết.