Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 447 - Chương 447 - Không Phải Tiêu Tương

Chương 447 - Không Phải Tiêu Tương
Chương 447 - Không Phải Tiêu Tương

Chương 447: Không Phải Tiêu Tương

Ta tức giận nói:

“Ta thấy ngươi rảnh quá hóa điên rồi đấy, ở đấy mà nói mát, ngươi mé nó thử dùng Dẫn Linh Châm xem.”

Trình Ngân Hà vẫy que cay trong tay, vui sướng khi người gặp họa:

“Ai bảo linh khí của anh đây không tốt, không giống ngươi, giống như Đường Tăng vậy, chỉ giỏi thu hút yêu quái.”

Còn không phải do ngươi đưa tới à?

Ta còn chưa kịp mắng hắn, quần đã bị kéo ra, chỉ cảm thấy trên bụng chợt lạnh, đã thấy Bạch Hoắc Hương đang cúi đầu nhìn ta.

Mặt ta lập tức nóng bỏng, nhưng ánh mắt của Bạch Hoắc Hương rất sạch sẽ, cũng chỉ như là bác sĩ nhân từ đang cứu mạng ngươi, làm người ta cảm thấy, ở trước mặt nàng, có suy nghĩ không đứng đắn là một chuyện rất đáng khinh.

Còn không chờ ta kịp phản ứng, Bạch Hoắc Hương đã giơ tay lên, đập bộp một cái vào đầu ta:

“Bảo ngươi đừng vận khí, ngươi có phải con thiêu thân không, suốt ngày tìm đường chết!”

Ta cúi đầu nhìn, trái tim như bị nổ tung, chỉ thấy tơ hồng Dẫn Linh Châm kia, trong thời gian ngắn ngủn đã kéo dài thêm một khoảng về phía trái tim của ta.

Hóa ra thứ đồ chơi này ngâm càng lâu, lúc sau vận khí dưỡng càng nhanh, ngày chết càng ngày càng gần, đến lúc đó, Hải lão nhân rút Dẫn Linh Châm từ trên người ta ra, vậy ta xong đời rồi.

Bạch Hoắc Hương giữ chặt ta, một tay ấn ta xuống giường.

Trình Ngân Hà cắn một mồm que cay ngậm ở trong miệng, cố gắng giữ không cho rơi ra ngoài:

“Không phải, vẫn còn có người ở đây đấy...”

Bạch Hoắc Hương trừng mắt nhìn hắn một cái, lấy ra một chút ngải cứu, hơ vào phần bụng của ta.

Thật ra sau khi bị Dẫn Linh Châm đâm vào, ta luôn là cảm thấy trên người rét run, giống như bị phong thấp, nhưng sau khi hơ ngải cứu vào bụng, cảm giác ấm áp lan ra khắp người, cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Trên trán Bạch Hoắc Hương cũng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, biểu cảm nghiêm túc.

Lúc nàng nghiêm túc trông rất đẹp.

Nửa ngày sau, nàng mới nói:

“Ta tìm được một ít tơ vàng phượng hoàng trong phòng đan dược vừa nãy, đúng lúc cho ngươi dùng, có thể tạm thời khắc chế Dẫn Linh Châm, kéo dài một chút thời gian, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chắc chắn không thể lại vận khí bừa, nếu không, Dẫn Linh Châm phát tác, mỗi một lần lại đau hơn một lần, đau chết ngươi.”

Ta nhanh chóng gật đầu, từ nhỏ ta đã sợ bác sĩ, cậu ba ông ngoại nói cho ta, nghe bác sĩ nói có thể ít chịu khổ hơn.

Chuyện này gần như thành một loại bản năng.

Bạch Hoắc Hương nhìn biểu cảm của ta, như là cũng hơi vừa lòng, nhưng vừa cúi đầu, lại nhíu mày, mắng:

“Trình Ngân Hà nói không sai, ngươi đúng là ngốc mé nó ngốc, ngốc chết mất.”

Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, mới phát hiện không biết từ khi nào tay lại bị rách một vệt lớn, hẳn là lúc ở phía dưới Tóc mai, ném thứ đồ vật kia ra dùng sức hơi mạnh, bị vật nhọn quệt qua.

Bạch Hoắc Hương bôi thuốc, băng bó cho ta xong, nhìn chằm chằm tay của ta, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu:

“Người ngốc như vậy, sao tay đẹp thế...”

Đẹp?

Trình Ngân Hà vừa ăn que cay vừa nói:

“Có đẹp hơn nữa cũng chỉ xứng để chùi đít thôi.”

Bạch Hoắc Hương trừng mắt nhìn Trình Ngân Hà một cái, kéo ta lên, đẩy cả ta và Trình Ngân Hà ra, cạch một cái khóa cửa lại.

Dù sao thứ đồ vật màu xám kia hẳn cũng đã bị hai tên Thiên Sư cấp Địa giai đánh giết, cũng không cần lo lắng chuyện quỷ quái ma sờ đầu xảy ra, ta và Trình Ngân Hà cùng nhau về phòng của mình.

Tắm rửa xong nằm xuống, bỗng nhiên phát hiện nằm thật hạnh phúc, đã bao nhiêu lâu không được ngủ một giấc thoải mái dễ chịu như vậy rồi?

Trình Ngân Hà lật qua, chân đè trên bụng ta, bị ta véo một cái, ré lên rồi thu chân lại.

Hắn mang theo mùi hương que cay nhích lại gần:

“Thất Tinh, ngươi có cảm thấy, Bạch Hoắc Hương, hình như nàng thích...”

Trong lòng ta cũng không biết tại sao lại nhảy lên:

“Hả?”

“Hình như nàng thích ta!”

Trình Ngân Hà lấy ra một cái que cay:

“Ngươi không phát hiện hôm nay ánh mắt nàng nhìn ta như muốn móc mắt ta xuống vậy, ai, ngươi nói xã hội này, đàn ông xuất đầu lộ diện cũng không an toàn...”

Ngươi mé nó nói linh tinh cái gì vậy?

Ta cướp que cay lại ăn, Trình Ngân Hà không mạnh bằng ta, tức anh ách đi ngủ.

Khó được một giấc ngủ ngon, cho nên khó được nằm mơ.

Ta mơ thấy một con sông nước mông lung, rất xa, thấy ở vùng trung tâm của nơi đất bồi, có một người đang đứng đợi.

Tóc dài, váy trắng, tinh tế xinh đẹp.

Ta muốn tới gần nàng nhưng làm thế nào cũng không qua được.

Tiêu Tương...Tiêu Tương...

Ta muốn bơi qua, nhưng trong nước xuất hiện rất nhiều thứ hình thù kỳ quái, ta có làm cách nào cũng không qua được.

Mà hình bóng kia, đứng lên, sắp rời khỏi.

Ta lập tức sốt ruột, ngươi chờ ta! Ngươi chờ ta đi!

Ngay lúc này, nàng quay đầu lại, ta ngạc nhiên.

Đó không phải Tiêu Tương, mà là...

Bình Luận (0)
Comment