Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 446 - Chương 446 - Mùi Dầu Mỡ

Chương 446 - Mùi Dầu Mỡ
Chương 446 - Mùi Dầu Mỡ

Chương 446: Mùi Dầu Mỡ

Ta ước gì có thể ra ngoài hỏi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này bản thân ta cũng bị “truy nã”, hoàn toàn không thể mạo hiểm, trong lòng không khỏi mong chờ, móa nó mau nói thêm về chuyện này đi.

Ông trời có mắt, quả nhiên, người thứ hai lên tiếng:

“Dù sao cũng là cục Chu Tước, làm sao dễ đối phó như thế được, mấy nhóm vào núi tìm nàng, chẳng phải đều không có tin tức gì sao? Ài, chỗ thiên sư thủ tịch cũng khó xử, nếu Đỗ Hành Chỉ thật sự xảy ra chuyện, không chỉ là tổn thất cực lớn với phủ thiên sư chúng ta, nhà họ Đỗ ở Tây Xuyên của họ chắc chắn cũng sẽ không để yên, ta nhớ đại tiên sinh Tây Xuyên Đỗ Hải Đường là cô họ của Đỗ Hành Chỉ, khó tránh khỏi gây phiền phức cho thiên sư thủ tịch.”

Nói như thế, Đỗ Hành Chỉ mất tích ở cục Chu Tước, với bản lĩnh của nàng, có thể nhốt được nàng, phải ghê gớm đến độ nào?

“Đều tại Lý Bắc Đẩu kia.”

Người còn lại mất kiên nhẫn nói:

“Ta còn nghe nói, lúc đầu Đỗ Hành Chỉ rất thưởng thức hắn, muốn tuyển hắn vào ra sức cho phủ thiên sư, ai ngờ hắn lại là người phá cục, biết trước cứ chôn sống cho xong, nói không chừng lần này Đỗ Hành Chỉ xảy ra chuyện, có liên quan đến thằng nhóc kia đấy. Haiz, cũng tà lắm, ta không hiểu, một con cáo hoang, lấy đâu ra bản lĩnh, trở thành người phá cục?”

Không giấu gì ngươi, ta còn muốn biết đây này!

Thiên sư uống bia kia đặt lon bia xuống, quan sát xung quanh, nhỏ tiếng nói:

“Này, liên quan đến Lý Bắc Đẩu, ngươi có nghe lời đồn kia không?”

Thiên sư còn lại nổi hứng:

“Tin đồn gì?”

Thiên sư uống bia thần bí đáp:

“Chuyện này truyền khắp giới rồi, nói ra sẽ dọa chết ngươi, ta nghe nói, hắn là con riêng, ba hắn là...”

Tim ta lập tức nhấc lên, ba của ta?

Nhưng giọng nói của người đó lập tức hạ thấp, ta đang muốn nghe kỹ lại, nhưng chính vào lúc này, ta đột nhiên cảm thấy có một bàn tay, đang sờ tóc ta.

Bàn tay đó, ướt đẫm, lạnh lẽo.

Trong lòng ta lập tức căng thẳng, đây là cái tên sờ đầu kia?

Sớm không tới muộn không tới, ngươi mé nó cứ phải lúc này tới!

Ta phản xạ có điều kiện lập tức vận khí lật nó lại, nhưng đau nhức trong đan điền còn đến sớm hơn ta nghĩ, lần này đau đến mức trước mắt ta trắng bệch, phải cắn chặt răng mới không hét to thành tiếng.

Nhưng cơ thể run lên, toàn bộ Tóc mai cũng bị ta làm cho run lên, bên trên vốn dĩ đã có đầy nước mưa, lúc này, bùm bùm rơi xuống.

Hai tên Thiên Sư Địa giai ngồi ở trước Tóc mai, nước từ Tóc mai rơi xuống như vậy, họ đương nhiên cũng hoảng sợ, cảnh giác quay đầu lại nhìn Tóc mai:

“Động tĩnh gì?”

Lòng ta lập tức kêu khổ không thôi, giờ tốt rồi, tin tức còn chưa nghe thấy, chính mình lại lộ ra dấu vết, mé nó mất cả chì lẫn chài.

Hai tên này là Địa giai, ta lại không thể vận khí, một khi bị phát hiện, thế nào cũng phải bị chôn sống.

Mà đôi mắt của hai tên Thiên Sư kia đã cảnh giác, vươn tay ra với Tóc mai.

Cùng lúc đó, một thứ càng ướt càng trơn đụng vào đầu ta, nhão nhão dính dính, giống như là, đầu lưỡi?

Con mé nó cảm giác quá ghê tởm!

Ta suy nghĩ thật nhanh, dù thế nào cũng là cái chết, ta không thích chọn cách chết đưa tay chịu trói như vậy, vì thế ta nắm lấy thứ đồ nhớp nhớp dính dính kia ném ra bên ngoài Tóc mai.

Lần này, không thể tránh né liền sử dụng vận khí, ta chỉ cảm thấy một cơn đau nhức nháy mắt truyền từ đan điền lan ra khắp người, không giống như một cây châm, mà như là bị một ngàn cây châm cùng nhau đâm, đau hơn nhiều so với lúc trước.

Cảm giác này khiến người ta hít thở không thông, mà thứ đồ dính dính nhớp nhớp kia đột nhiên không kịp phòng ngừa, giống như trong môn ném đĩa, lập tức bị ta ném văng ra ngoài.

Hai tên Thiên Sư kia cũng không nghĩ tới, từ trong Tóc mai lại bắn ra tới thứ đồ chơi này, lập tức choáng váng:

“Cái này là...”

Tuy rằng ta đau muốn chết đi sống lại, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, thừa dịp lực chú ý của họ bị thứ đồ kia hấp dẫn, ta nhanh chóng lăn ra từ đằng sau Tóc mai, chạy theo hành lang gấp khúc đến phòng hhoa nguyệt mẫu đơn, lặng yên không một tiếng động xoay người nhảy vào từ cửa sổ con thoi.

Quay đầu lại nhìn qua khe cửa sổ, thấy hai tên Thiên Sư Địa giai kia đã bị quấn vào thứ đồ kia , ta nhịn không được thở dài, đồ vật kia không cần nhìn cũng biết là tà vật, công đức đến miệng rồi lại rơi.

Chính lúc này, một bàn tay vỗ vào trên vai ta.

Dọa ta giật mình một cái, phản xạ có điều kiện vật cái tay kia lại, một thân hình mảnh khảnh đập vào người ta, ta mới ngửi thấy được mùi thanh hương bồ kết.

Bạch Hoắc Hương?

Phía bên ngoài cửa sổ là ánh đèn đường hiu hắt, ta thấy đôi mắt đen kịt của Bạch Hoắc Hương, đang kinh hoảng thất thố nhìn ta.

Ta nhanh chóng buông lỏng nàng ra, xấu hổ nói:

“Không sao chứ?”

Một mùi dầu mỡ của que cay đến gần, Trình Ngân Hà vừa nhai que cay, vừa nhích lại đây, quẹt miệng nói:

“Không lấy được đồ vật? Mé nó ngốc quá ngốc, ngốc chết mất.”

Bình Luận (0)
Comment