Chương 445: Ngươi...Có Sợ Không?
Ta trả lời:
“Không sao đâu, khóe môi của ma can kia có hai cái mụn cóc, người như vậy rất kín miệng, mà khóe mắt của hắn lại lún vào trong, nhát gan, vừa rồi bị tiền bối Huyền gia hù dọa, chuyện đã đồng ý, sẽ không nuốt lời.”
Bạch Hoắc Hương tin ta, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào phòng, lại có chút do dự:
“Ta…”
Ta biết nàng đang nghĩ gì, đi theo qua đó:
“Tắm từ từ thôi, ta sẽ canh bên ngoài.”
Lúc này Bạch Hoắc Hương mới yên tâm.
Tiểu Hắc Vô Thường hừ lạnh một tiếng, dường như có chút xem thường, xoay người đưa Tiểu Bạch Vô Thường vào phòng của mình.
Trình Tinh Hà ước gì được nhàn hạ, cũng vào phòng chúng ta tắm rửa, đàn ông tắm nhanh, không lâu sau đã nghe tiếng ngáy của hắn.
Ta nhàm chán ngồi xổm trước cửa nhà tắm, mùi xà phòng nương theo khí nóng tràn ra khỏi cửa nhà tắm, thơm đến độ không quen, khiến người ta không thoải mái khó nói nên lời.
Tay ta không tự chủ sờ lên nghịch lân.
Đến khi nào, mới có thể gặp lại Tiêu Tương đây?
Lúc này, ta đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, lướt đến từ sau lưng ta.
Bạch Hoắc Hương ra rồi?
Ta bèn đứng dậy:
“Thế ta về trước nhé, ngươi khóa cửa lại cẩn...”
Nhưng giọng nói của Bạch Hoắc Hương, lại truyền đến từ trong nhà tắm với vẻ không vui:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi không thể làm người tốt đến cùng sao? Ta còn chưa tắm xong mà!”
Tim ta bỗng giật thót, tiếng động ban nãy, không phải của Bạch Hoắc Hương?
Ta lập tức lấy điện thoại chiếu sáng, nhưng trong phòng trống rỗng, không có vật sống gì.
Ta vừa định quan sát khí, giọng nói của Bạch Hoắc Hương lại vang lên:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi…có sợ không?”
Ta sợ gì chứ? Ta ước gì có tà vật ghê gớm một chút để tăng công đức đây!
Nhưng suy nghĩ lại bèn hiểu ngay nàng có ý gì:
“Ngươi nói châm dẫn linh à?”
Ta nói cho nàng biết, không sợ chắc chắn là đang khoác lác, nhưng ta cảm thấy, sợ cũng vô ích, hơn nữa, chẳng phải ngươi vẫn ở bên cạnh ta sao.
Ta tin tưởng Quá đầu hổ sanh.
Bạch Hoắc Hương không lên tiếng nữa, ta chỉ nghe tiếng nước nóng chảy xuống róc rách.
Một cơn mưa thu một đợt lạnh lẽo, gió luồn vào dưới bệ cửa sổ, ta cũng hắt xì, thầm nói đúng là phụ nữ tắm lâu thật.
Nàng bỗng dưng lại cất lời:
“Có câu này của ngươi, ta...”
Còn chưa nói xong, nàng bỗng dưng hét lớn, ta đột ngột quay đầu:
“Sao vậy?”
Một cơ thể nóng ấm mang theo mùi hương xà phòng, cả người vẫn còn hơi nước ấm áp, nhào vào lòng ta, giọng nói run rẩy:
“Trong phòng tắm...có thứ gì đó, sờ tóc ta!”
Lòng ta giật thót, lập tức móc điện thoại ra định chiếu sáng, nhưng phản ứng lại ngay, hình như Bạch Hoắc Hương vẫn chưa kịp…
Bạch Hoắc Hương cũng phản ứng lại, la lớn:
“Đừng soi!”
Mặt ta nóng lên, người cũng hoảng hốt, vội nói:
“Ngươi yên tâm, ta không soi...”
Nàng ôm ta rất chặt, làn da cực kì ấm áp, ta thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập kịch liệt của nàng.
Bấy giờ, phản xạ có điều kiện khiến người ta miệng đắng lưỡi khô, thậm chí...
Nhưng chính vào lúc này, khóe mắt ta trông thấy thứ gì đó mơ hồ, đang nằm rạp trên cửa sổ, như đang nhìn lén chúng ta.
Da đầu ta muốn nổ tung, đồng thời ta vẫn nhìn ra được, cả người thứ này toàn là uế khí xám sắt, đã dính đến mạng người.
Chính là thứ đã sờ tóc sao?
Ta lục lại ký ức ba nãy khi soi đèn điện thoại, duỗi tay mò khăn trên sô pha khoác lên người Bạch Hoắc Hương, lớn tiếng nói:
“Trình Tinh Hà, ra đây!”
Tiếng ngáy Trình Tinh Hà vang lên được một nửa, cả người lật dậy:
“Móa nó, người của phủ thiên sư đến rồi?”
“Nói nhảm, chăm sóc cho Bạch Hoắc Hương.”
Ta nắm chặt chuôi kiếm Thất Tinh Long Tuyền, đẩy cửa sổ với khung hoa mô phỏng thời cổ, chạy về phía thứ kia chém qua đó.
Nhưng tốc độ của thứ kia cũng rất nhanh, nhanh nhẹn lẩn vào dưới đáy giàn hoa, lao về phía tây.
Ta dầm mưa lớn đuổi theo qua đó, trông thấy thứ kia trốn dưới bàn đá trong lều tránh mưa ở vườn hoa, đuổi đến vừa muốn chém xuống, đột nhiên nghe thấy hành lang truyền đến giọng nói:
“Nghỉ ngơi trước đã, chuyến này mệt quá.”
Xuyên qua giàn hoa giấy xanh tươi um tùm, ta trông thấy hai người của phủ thiên sư đang đi về hướng này.
Màu xanh biếc trong suốt – Địa giai.
Ta vội vã trốn dưới giàn hoa giấy, rút chân vào trong cành khô tán loạn, hai người kia vừa khéo ngồi trước mặt ta.
Một người đặt lon bia lên bàn, thở hổn hển:
“Ngươi nói xem, đã tìm lâu như vậy rồi, cũng chẳng có chút manh mối nào, có thể tìm thấy không?”
Đang tìm ta sao?
Người còn lại thở dài:
“Cái đó ai mà biết, chẳng qua ta thấy rất khó, người ta là thiên giai, nếu thiên giai còn giải quyết không xong, chúng ta có đi, cũng là tặng đầu người miễn phí thôi.”
Thiên giai? Không đúng, ta với thiên giai cách xa tám cây sào!
Chẳng lẽ…người họ muốn tìm, không phải ta?
Người thứ nhất uống một hớp bia, thở dài:
“Từ khi Lý Bắc Đẩu kia phá cục Thanh Long, chúng ta chẳng có ngày lành, cũng không tìm được Đỗ Hành Chỉ, cứ tiếp tục như vậy, đừng vì Tứ tướng cục, khiến cả phủ thiên sư phải gặp họa.”
Hả?
Trái tim ta giật thót, từ sau chuyện Hạn Bạt lần trước, ta vẫn chưa gặp lại Đỗ Hành Chỉ, đến phủ thiên sư, cũng chỉ nghe nói, nàng ra ngoài làm việc, chẳng trách vẫn không thấy tin tức của nàng, nàng đã xảy ra chuyện rồi sao?