Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 444 - Chương 444 - Ma Can

Chương 444 - Ma Can
Chương 444 - Ma Can

Chương 444: Ma Can

Hơn nữa, mở tiệm không đón khách, thật sự là muốn ôm ấp tình cảm sao?

Nhưng nói tới nói lui, ma can kia vẫn không cho chúng ta vào ở, một tay đẩy chúng ta ra ngoài, giọng điệu càng lúc càng tệ:

“Đã nói khách đầy là đầy rồi, các người còn dài dòng gì chứ, không mau cút đi, mang hai đứa nhỏ này đi luôn…”

Tiểu Hắc Vô Thường hận nhất người ta nói hắn là trẻ con, vừa nghe câu này liền không vui, khớp xương trên cổ tay vừa xoay chuyển, đã vật cả người ma can qua, u ám lên tiếng:

“Bây giờ ông đây muốn ở chỗ này, biết điều thì mau chuẩn bị phòng, nếu không ngươi có chết cũng không biết tại sao đấy!”

Ma can kia đâu ngờ Tiểu Hắc Vô Thường lại có bản lĩnh này, lập tiếng hét thảm, chỉ thấy sân sau lại có một người thở hổn hển bước ra, sốt sắng hoảng loạn hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Người đó rất mập, nhưng cũng như ma can, là một kẻ trọc đầu.

Ma can vội vã kể lại một lượt, ánh mắt tên mập đầu trọc bừng sáng, bước lên đá ma can một cái:

“Mở cửa làm ăn, làm gì có chuyện đuổi khách, có điều kiện thì để khách vào ở, không có điều kiện, cũng phải tạo điều kiện cho khách vào, ta thấy ngươi chơi game đến ngốc rồi, chẳng phải phòng hoa nguyệt mẫu đơn đang trống sao!”

Ma can không nghe còn đỡ, vừa nghe phòng “hoa nguyệt mẫu đơn”, lập tức biến sắc:

“Nhưng mà...”

Tên mập đầu tróc tức đến không biết xả vào đâu, lại bước lên đá ma can:

“Bảo ngươi đi thì đi mau, làm gì có nhiều lời nhảm nhí như thế.”

Ma can hết cách, đành phải khép nép dẫn chúng ta vào trong.

Vừa ra khỏi hành lang, đột nhiên nghe thấy giọng nói quái gở trên hành lang:

“Hoa nguyệt mẫu đơn có người chết! Hoa nguyệt mẫu đơn có người chết!”

Bất thình lình dọa người ta giật mình, ngẩng đầu nhìn, trông thấy con vẹt treo mình trên hành lang, đang xù cánh, lớn tiếng la hét.

Ma can lập tức run rẩy, vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong, chỉ một dãy phòng, lên tiếng:

“Chỗ, chỗ kia chính là hoa nguyệt mẫu đơn...”

Tiểu Hắc Vô Thường lại tóm lấy Ma Can:

“Lời con vẹt kia nói có ý gì?”

Sắc mặt ma can lập tức thay đổi, lắp bắp nói:

“Không, không có ý gì...con vẹt, con vẹt không biết nói tiếng người, ăn nói lung tung thôi!”

Lúc ma can nói chuyện, ra sức chớp mắt, hiển nhiên đang nói dối.

Mà trên tròng trắng của ma can này, có khí đen rất rõ ràng, gần đây hình như hắn gặp phải thứ không sạch sẽ, hoảng hốt sợ hãi, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Ta còn muốn hỏi tiếp, ngoài cửa đột nhiên có tiếng vang, ta ngoái đầu nhìn, trái tim lập tức nhấc lên cao, xe đang dừng trước cửa là của phủ thiên sư!

Mẹ kiếp, bọn họ cũng đến rồi?

Tiểu Hắc Vô Thường cũng phát giác ra, đẩy ma can ra ngoài, uy hiếp nói:

“Đừng nói với bất cứ ai bọn ta đến chỗ này, nếu không, ông đây chém ngươi.”

Ma can thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Tiểu Hắc Vô Thường, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh hiểu rõ:

“Các người, chắc không phải là…”

Hiển nhiên, coi chúng ta như tội phạm bỏ trốn.

Mắt thấy người của phủ thiên sư sắp vào, ma can vội vàng qua đó đón tiếp họ, nhưng hắn nghĩ ngợi một lúc, cắn răng quay lại, nhỏ tiếng nói:

“Ta chỉ nói một câu thôi...nếu có ai đó xoa đầu các ngươi, tuyệt đối đừng mở mắt.”

Sờ tóc?

Ma can nói xong, chạy đi như làn khói.

Không kịp truy hỏi, lúc này người của phủ thiên sư đã bước vào, may mà trước mặt chúng ta có một giàn hoa tử đằng che chắn, trời lại đổ mưa to, mấy người bọn họ cũng không nhìn về bên này, chúng ta vội vã bước vào phòng hoa nguyệt mẫu đơn.

Để tránh người của phủ thiên sư chú ý, chúng ta cũng không dám mở đèn, Tiểu Hắc Vô Thường lấy đèn pin nhỏ ra soi, không phải nói chứ, phòng này cũng có thiết kế mô phỏng thời cổ, chỗ nào cũng có những thứ như rèm vải, tháp quý phi, thoạt trông nghiên cứu khá kỹ lưỡng, hơn nữa có ba căn phòng, vừa khéo đủ cho bọn ta ở.

Bạch Hoắc Hương hơi căng thẳng, kéo cánh tay ta, nhỏ tiếng nói:

“Sao ta lại cảm thấy chỗ này không ổn lắm?”

Chỉ riêng dáng vẻ thần bí của ma can kia thôi, ổn mới lạ đấy.

Tiểu Hắc Vô Thường nói:

“Nơi này không sạch sẽ lắm, nhìn thấy thứ không nên thấy, cũng đừng lắm lời.”

Lúc đến, nước mưa đập vào mắt không mở ra nổi, bây giờ lại không thể bật đèn, mãi vẫn không nhìn rõ phong thủy nơi này, sao mà...chỗ này, lẽ nào cũng có phong thủy xấu?

Trình Tinh Hà vuốt nước mưa trên đầu:

“Chúng ta ra ngoài không xem ngày tháng, sao đi đến đâu cũng không sạch sẽ thế này? Thất Tinh, có phải ngươi cầm tinh bọ hung không?”

Cầm tinh ông nội ngươi.

Có điều với ta mà nói đây lại là chuyện tốt, nếu thật sự có thứ gì đó, chẳng phải có thể tích lũy thêm công đức sao?

Lúc này Bạch Hoắc Hương hắt xì, ta vội lên tiếng:

“Được rồi, đi tắm trước đã, đừng để bị cảm.”

Bạch Hoắc Hương hơi lo lắng nói:

“Nhưng mà…lỡ ma can kia dẫn đám người phủ thiên sư đến…”

Bình Luận (0)
Comment