Chương 443: Lại Có Ma
Trình Tinh Hà không trả lời, ta vừa rời mắt, đã thấy hắn đang nhìn bụng ta, ta nghĩ thầm lẽ nào hắn muốn so với ta xem ai tiểu xa hơn?
Nhưng cúi đầu nhìn lại, lòng ta lạnh toát, ban đầu trên đan điền vẫn là một chấm đỏ nhỏ, lúc này vòng thẳng lên trên rốn, hiển nhiên đã trở thành một vạch màu đỏ.
Trình Tinh Hà nuốt nước bọt:
“Bạch Hoắc Hương nói, cái này chạy đến ngực, châm sẽ được dưỡng thành?”
Nếu căn cứ theo tốc độ như vậy, thời gian dưỡng thành sẽ không quá ngắn.
Trình Tinh Hà mắng:
“Cái ông già khốn kiếp họ Hải chó chết kia, thất đức lại xấu xa, nếu còn gặp hắn…”
Nếu gặp lại hắn, trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì được hắn.
Chỉ đành trông chờ vào Bạch Hoắc Hương.
Chính vào lúc này, tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu, từng cụm mây đen từ trên trời tụ lại chỗ này, trước khi đổ mưa gió cũng thổi qua.
Mưa trong núi kéo đến rất nhanh, chúng ta vội vã lên xe, vừa đặt mông ngồi xuống, những giọt nước tí tách đã đập vào cửa kính, trời mưa rồi.
Tiểu Hắc Vô Thường vừa chửi vừa khởi động xe, kết quả chiếc Poussin rách nát này hệt như lừa hoang, kéo thì không đi, đánh lại thụt lùi, vừa ngấm nước, dứt khoát nằm trong ổ.
Nằm ổ đơn thuần thì không nói, ai mà biết chiếc Poussin rách nát kia còn rỉ nước, nước mưa lọt vào từ nóc xe và khe cửa sổ, quả thật là gió mưa khổ sở lạnh lẽo.
Trình Tinh Hà ôm đầu ngăn nước mưa:
“Nếu lũ kéo tới đây, sẽ gây sạt lở…”
Mọi người không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm mất.
Khỏi phải nói ta vừa thò đầu ra, đã thấy loài cây mọc trên sườn núi đều là cây dương, trong lòng lập tức nặng nề. Rễ của cây dương rất cạn, loại cây này cũng được gọi là cây sạt lở, những ngọn núi trồng loại cây này, bùn đất gạch đá không thể bám chặt, dễ sạt lở nhất!
Quả nhiên, loáng thoáng nghe thấy âm thanh khả nghi phát ra từ trên núi, như có thứ gì đó sắp lăn xuống!
Tiểu Hắc Vô Thường lập tức xuống xe, cũng tóm Tiểu Bạch Vô Thường xuống, ba người chúng ta phản ứng rất nhanh, chui ra ngoài theo.
Rời khỏi xe chưa được mấy bước, chỉ nghe “ầm” một tiếng, đất đá trên núi lăn xuống như tuyết lở, đập nát chiếc Poussin kia.
Khiến người ta nghĩ lại mà sợ, nếu chúng ta không ra ngoài, e rằng sẽ biến thành thịt bằm A Hương Bà mất.
Tiểu Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm chiếc xe yêu quý, vuốt nước mưa chảy trên mặt xuống, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Nhưng bọn ta cũng không có tâm trạng xem sắc mặt của hắn, nước mưa dường như mang theo đá, cứ tiếp tục như thế, không bị đá lăn đè chết, cũng sẽ bị ướt chết.
Quần áo Bạch Hoắc Hương mỏng manh, rất nhanh đã ướt đẫm, đang ôm chặt cơ thể của mình, ta cởi áo sơ mi ra, khoác lên người nàng.
Trình Tinh Hà ôm đầu muốn tìm chỗ trú mưa, Bạch Hoắc Hương kéo hắn, chỉ phía trước, lớn tiếng nói:
“Các người xem kìa!”
Ta nhìn theo hướng nàng chỉ, lờ mờ trông thấy một tòa kiến trúc rất lớn.
Mà trước cánh cửa của tòanhà kia, có treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn.
Trời ạ, tốt quá rồi!
Chẳng qua vùng núi hoang vu bỗng xuất hiện một nơi như thế, đèn lồng đỏ không còn hiện vẻ vui mừng nữa, ngược lại khá âm u, như thể ánh mắt đỏ ngầu của một con thú khổng lồ ăn thịt người.
Hoàn cảnh của chúng ta, làm gì có tư cách kén chọn, có một mái che trú mưa, đã đủ niệm a di đà phật rồi.
Nhóm người lảo đảo đi đến cánh cửa kia, trông thấy trước cửa còn treo một tấm bảng, trên đó viết mấy chữ “khách sạn Thu Hà”.
Trình Tinh Hà vung vẩy đầu mình như lũ chó đi tắm:
“Móa ơi, chỗ này mà cũng có người mở khách sạn à, không lỗ tụt quần ta sẽ gọi hắn ông nội.”
Ta nói ngươi thì hiểu cái rắm gì, nói không chừng người ta không phải mở khách sạn, mà là ôm ấp tình cảm. Ngày trước khi khắp các trang mạng đăng những mẫu quảng cáo nhỏ, ta thấy có rất nhiều thành phần trí thức tuyên bố muốn rời khỏi những công ty phía bắc, mở khách sạn ở nơi có phong cảnh đẹp đẽ, dạo núi nghịch nước, đạm bạc cả đời.
Tiểu Hắc Vô Thường cười lạnh một tiếng, đi thẳng vào sân.
Dù là ban đêm, cũng có thể nhìn ra, hoa cỏ trong sân um tùm, những đóa hoa khoe màu đua sắc bị nước mưa xối vào có vẻ điềm đạm đáng yêu, thiết kế mô phỏng thời cổ, có chút hương vị khu vườn Giang Nam, cổ kính lâu đời.
Vào trong nhà, trông thấy một người đàn ông gầy gò như cây ma can đang tựa trên quầy ngủ gật, một quả đầu bóng loáng, trọc đến độ hoàn hảo không khuyết điểm.
Tiểu Hắc Vô Thường bước qua vỗ bàn, hắn còn không cao bằng quầy, thế nên chỉ lộ ra một bàn tay.
Ma can vốn đang ngủ ngon, chớp mắt trông thấy bàn tay, sợ đến mức tròng mắt muốn bật ra ngoài, ngã thẳng xuống đất:
“Má ơi, lại có ma…”
Lại?
Chờ ma can kia làm rõ lai lịch của bọn ta, vội vã nói:
“Không được không được, chỗ chúng ta không có người ở, khách đầy rồi, các người đi đi...”
Khách đầy à, nơi này vắng ngắt, ngươi lừa ai hả?