Chương 442: Mất Mặt
Chờ ra khỏi cửa hang, sắc trời bên ngoài đã hửng sáng.
Người trong thôn đang thu xếp đồ dùng trong tang lễ, bận bịu đến độ không có ai liếc nhìn chúng ta, Trình Tinh Hà thở dài:
“Lại uổng công bận rộn một phen.”
Lại trợn mắt nói bậy, mấy món dược liệu đắt tiền kia ngươi lấy không ít đâu.
Vừa định đi, đã trông thấy bóng dáng nho nhỏ đứng trước mặt chúng ta.
Một cô bé mặc đồ màu xanh lam.
Nàng mỉm cười với chúng ta:
“Mẹ ta nói, cám ơn mọi người, một vài ông lão bà lão, cũng nói cám ơn mọi người!”
Ta xoa gương mặt nhỏ như trái táo của nàng, mỉm cười, ai nói lòng tốt không được báo đáp chứ!
Chính vào lúc này, mặt trời ló dạng, ta nhớ đến Tiêu Tương, vội lấy nghịch lân ra, đưa về phía mặt trời quan sát, lập tức vui mừng, cơ thể Tiêu Tương lại lớn hơn một chút, thậm chí có thể phân biệt, những chiếc vảy tinh tế đầy màu sắc trên người nàng!
Mà dường như nàng cũng có ý thức, trong nghịch lân, vậy mà lại gật đầu với ta.
Chuyện này với ta mà nói, đáng giá hơn bất kỳ món đồ tốt nào.
Lên xe với Hắc Bạch Vô Thường, đoạn đường còn lại dễ đi hơn một chút, rất nhanh, vòng qua đường núi nhấp nhô, lại ra đường lớn, chớp mắt cả người thoải mái, ta đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng xe đột ngột dừng lại, đầu ta đâm thẳng vào hàng ghế trước.
Lúc này đã đuổi sạch cơn buồn ngủ của ta, ngẩng đầu nhìn, Tiểu Hắc Vô Thường đổ mồ hôi đầy đầu, đột ngột xoay vô lăng, lái vào con đường nhỏ vô cùng hoang vắng.
Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương không thắt dây an toàn, chẳng kịp đề phòng, suýt nữa đập vào cửa kính, Trình Tinh Hà tức giận mắng lơớ, hỏi Tiểu Hắc Vô Thường lái xe kiểu gì vậy?
Tiểu Hắc Vô Thường lạnh lùng nói:
“Ngươi nhìn cho kỹ, trước mặt là ai?”
Ta duỗi cổ ra nhìn, lập tức sửng sốt.
Trời ạ, trên con đường lớn phía trước, lại có rất nhiều xe thương vụ màu đen, mang theo khí màu tím nhạt...người của phủ thiên sư!
…
Chuyện này cũng rất kỳ lạ, sao người của phủ thiên sư lại chạy đến đây?
Nhìn kỹ lại, đám người của phủ thiên sư đang mở điện thoại máy tính bảng gì đó cho thôn dân gần đây xem, dường như để họ nhận diện thứ gì đó.
Mà thôn dân thấy, đều lần lượt lắc đầu, quan sát kỹ khẩu hình kia, hình như đang nói:
“Không thấy.”
Da đầu ta lập tức nổ tung, lẽ nào...họ biết ta sẽ đến phá hoại cục Chu Tước, nên đến bắt ta?
Mà lúc này, có người tinh mắt, thấy xe của chúng ta, lập tức báo cáo với người trong xe, người bên trong phất tay, mấy thiên sư kia nhanh chóng lên xe, chạy về phía chúng ta.
Lòng ta lập tức lạnh lẽo, sắc mặt Tiểu Hắc Vô Thường u ám, hai cái chân ngắn ngủn giẫm xuống, xe đột nhiên khởi động, phóng như bay trên đường lớn, khung xe thỉnh thoảng va vào đá, ta còn chưa kịp thắt dây an toàn, đập đầu vào nóc xe mấy lần, gần như chấn động não.
Chuyện này còn chưa tính, con đường nhỏ này ngay sát vách núi, cong như núi Thu Danh, thỉnh thoảng còn có mấy con dê núi lao ra khỏi đàn, xe chạy khiến lòng người hoảng hốt, còn kích thích hơn ngồi tàu lượn siêu tốc.
Trình Tinh Hà cúi đầu nhìn vách đá, đổ mồ hôi lạnh đầy đầu:
“Nếu bị lật nghiêng qua, vậy chúng ta…”
Bạch Hoắc Hương đẩy đầu hắn:
“Cái miệng quạ của ngươi, nói gì tốt một chút xem!”
Trình Tinh Hà cũng không dám nhìn vách đá đó nữa, siết chặt dây an toàn, vẻ mặt khẳng khái liều chết.
May mà Tiểu Hắc Vô Thường có lẽ cũng thường chơi đua xe QQ, vài lần trở về từ cõi chết, kéo dài khoảng cách với xe thương vụ đang đuổi theo bọn ta, cuối cùng hoàn toàn cắt đuôi.
Bạch Hoắc Hương quay đầu nhìn, lên tiếng hỏi:
“Người của phủ thiên sư canh ở đó, chúng ta còn có thể đến cục Chu Tước sao?”
Tiểu Hắc Vô Thường buồn bực đáp:
“Vòng đường nhỏ.”
Tiểu Bạch Vô Thường:
“Anh của ta nói đúng.”
Ta quay đầu đại khái xem một chút phong thủy nơi này, đây là những dãy núi kéo dài không ngớt, nếu đi đường lớn, đến thẳng về thẳng, hẳn sẽ cách khá gần với đuôi phượng hoàng kia, nhưng nếu vòng đường nhỏ, sẽ có cảm giác hoàn toàn trái ngược, càng lúc càng xa.
Hơn nữa, đường núi hoang vắng như thế, Tiểu Hắc Vô Thường biết đường sao?
Quả nhiên, vừa bắt đầu còn có thể trông thấy đuôi phượng hoàng ở phía xa, đến khi hoàng hôn ngã về tây, ngay cả đuôi phượng hoàng cũng không thấy đâu nữa.
Tục ngữ nói núi chạy ngựa chết, lúc thấy khoảng cách đã xa rồi, không thấy thì càng khỏi phải nói nữa.
Mắt thấy lãng phí suốt cả ngày, trời lại mờ tối, sắc mặt Tiểu Hắc Vô Thường càng thêm u ám, xuống xe, đi vệ sinh.
Ta và Trình Tinh Hà cũng xuống theo, Trình Tinh Hà vừa cởi quần vừa nói:
“Ta thấy Tiểu Hắc Vô Thường rõ ràng đã lạc đường rồi, mẹ nó là nhất phẩm địa giai đấy, một người xem phong thủy, không phải ma che mắt thì bị lạc đường, có mất mặt không hả?”
Ta nói ngươi nhỏ tiếng chút đi, Tiểu Hắc Vô Thường tà như vậy, để hắn nghe thấy, khó tránh lại xử lý ngươi.