Chương 441: Quân Tử Báo Thù Mười Năm Chưa Muộn
Ở thời cổ đại, trừ vàng ra còn có rất nhiều báu vật quý giá khác, ví dụ như trân châu, ngọc thạch, đều là nguyên liệu dùng để luyện đan, lần này bọn họ kiếm lời rồi.
Nhưng cái này còn không tính, Tiểu Hắc Vô Thường chộp lấy tay Bạch Hoắc Hương:
“Đồ tốt như thế này, không phải những kẻ huyền giai như các ngươi có thể lấy được.”
Trình Tinh Hà nóng mắt:
“Dựa vào cái gì, đây là thứ chúng ta tìm được.”
Bạch Hoắc Hương cũng cắn răng không chịu đưa, nhưng Tiểu Hắc Vô Thường lại chuẩn xác bấm vào mạch môn của Bạch Hoắc Hương, bấu chặt, cái này giống như phản xạ giật đầu gối, ngươi không muốn buông tay cũng phải buông.
Khóe mắt Bạch Hoắc Hương lập tức chảy nước mắt, hiển nhiên rất đau, bàn tay trắng nõn như ngó sen mở ra, Tiểu Hắc Vô Thường lấy đi bảy viên đan dược chẳng chút khách sáo, cất vào trong lòng, lạnh lùng bước ra ngoài:
“Chờ sét đánh à? Còn không đi mau?”
Tiểu Bạch Vô Thường siết chặt bao vải, cũng trèo lên thang đá:
“Anh ta nói rất đúng.”
Trình Tinh Hà tức đến ngứa răng, nhào qua đó lên tiếng:
“Móa nó hiếp người quá đáng, ta liều với các ngươi...”
Nhưng hắn còn chưa qua đó, một tiếng vang trong không khí, như có ai đó không nhìn thấy được cho hắn một bạt tai lên mặt, hắn kêu lên rồi loạng choạng ngã ra sau.
Trong lòng ta bùng lửa giận, ước gì có thể lấy Thất Tinh Long Tuyền chém bọn họ, nhưng thoáng chốc, huyệt thái dương lập tức đau nhói, châm dẫn linh chó chết của nhà họ Hải...
Bạch Hoắc Hương kéo ta:
“Đừng giận!”
Mắt thấy vận thế chúng ta hiện nay không tốt, ta đành phải đỡ lấy Trình Tinh Hà:
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ chúng ta không đánh lại nhất phẩm địa giai, đừng lấy trứng chọi đá, chờ sau này, để bọn họ trả lại gấp mười lần.”
Trình Tinh Hà giậm chân:
“Móa nó, chỉ vì chúng ta còn trẻ, phải để người ta ức hiếp như thế sao?”
Hàn Tín còn chịu nỗi nhục luồn cúi dưới háng, không chịu nổi chút chuyện nhỏ này, sao có thể làm việc lớn.
Chuyện chúng ta cần làm lúc này chính là khiến bản thân mạnh mẽ hơn nữa, mới có tư cách đòi lại toàn bộ những gì đã đánh mất.
Sau đó ta nhìn tay của Bạch Hoắc Hương:
“Ngươi có sao không?”
Bạch Hoắc Hương lắc đầu, cúi đầu mím môi.
Hình như...khóc?
Trong lòng ta lập tức hoảng loạn, cũng không biết khuyên thế nào, vội nói:
“Để ngươi tủi thân rồi...”
Nhưng không ngờ, Bạch Hoắc Hương ngẩng đầu, nàng không khóc, mà là đang nín cười!
Ta ngơ ngác ngay tức khắc, sao nàng lại cười?
Trình Tinh Hà cũng sửng sốt:
“Thất Tinh cởi giày đánh thất khiếu của nàng đi, chắc không phải trúng tà rồi chứ?”
Nhưng Bạch Hoắc Hương ngẩng đầu, đắc ý duỗi một tay khác ra.
Trong bàn tay này, đang siết chặt bảy viên đan dược tràn đầy.
Ta hiểu ra ngay:
“Lẽ nào...”
Quả nhiên, Bạch Hoắc Hương phản ứng rất nhanh, lúc Hắc Bạch Vô Thường đến, nàng tiện tay bốc lấy một vài viên thuốc chữa bệnh sốt rét, giấu trong lòng bàn tay, thứ Tiểu Hắc Vô Thường lấy đi, chính là thuốc chữa sốt rét, kim đan thật sự, vẫn ở chỗ của Bạch Hoắc Hương.
Trình Tinh Hà kích động:
“Ôi chao thật thông minh, không ngờ ngươi còn có chiêu lừa gạt này, thật đúng là xem thường ngươi rồi...này, cho ta một viên thử xem.”
Hắn vừa chịu cơn giận chỗ Hắc Bạch Vô Thường, gấp không chờ nổi muốn báo thù rửa hận.
Chính vào lúc này, giọng nói của Tiểu Hắc Vô Thường lại vang lên như đòi mạng:
“Rốt cuộc các ngươi có đi hay không?”
Bạch Hoắc Hương khép tay lại, như làm ảo thuật, mấy viên đan dược kia không thấy đâu nữa, vừa đi, vừa nhỏ tiếng nói:
“Không được, ta phải nghiên cứu trước, rốt cuộc thứ này có tác dụng gì.”
Trình Tinh Hà rất sốt ruột, vội nói:
“Cái này còn cần phải nói sao? Hồ ly lớn ăn vào có thể thông linh, chúng ta đâu đến nỗi không bằng hồ ly đúng không?”
Nói rồi nhìn về phía ta:
“À, nói không chừng, Thất Tinh ăn vào, sẽ có thể đi ngoài ra châm dẫn linh gì đó.”
Đi ngoài ông nội ngươi, cũng đâu phải thuốc tiêu chảy.
Bạch Hoắc Hương lại lắc đầu, đáp:
“Chính vì thứ này có thể bổ sung rất nhiều hành khí mới không thể tùy tiện cho ngươi ăn được, ngươi nghĩ thử xem, bây giờ ngươi chỉ là huyền giai, một quả bóng cỡ nắm đấm, rót vào lượng khí của quả bóng lớn cao nửa người, sẽ như thế nào?”
Không chứa nổi, sẽ nổ tung.
Trình Tinh Hà tưởng tượng tình cảnh đó, cả người lập tức không ổn, cũng không lên tiếng nữa.
Bạch Hoắc Hương nói tiếp:
“Càng đừng nhắc đến Lý Bắc Đẩu nữa, bây giờ trên người hắn có châm dẫn linh, nếu hành khí đột nhiên nhiều hơn, khó tránh khỏi khiến châm dẫn linh xảy ra rắc rối lớn gì đó, mất nhiều hơn được thì hỏng bét. Cho nên, thứ này, ta sẽ giữ giúp các ngươi trước, nói không chừng đến lúc nào đó, sẽ có tác dụng lớn.”
Trình Tinh Hà suy nghĩ thấy cũng phải, biểu hiện rất lạc quan, thứ này không bị cướp đi, xem như đã có lời rồi.
Huống hồ, hắn và Bạch Hoắc Hương cũng lấy được không ít thứ mình muốn trong đó.
Hai người họ giống Hắc Bạch Vô Thường, coi như đầy túi trở về, ta nghĩ mà hối hận, chỉ lo xem mấy hàng chữ kia, lẽ ra nên mò chút gì đó.