Chương 440: Huyệt Chân Long
Nói đoạn còn cố ý cách lò luyện đan xa hơn một chút, như sợ trúng độc.
Cái này không phải, cung bảo thọ của hắn rất êm đềm, giống như nhắm mắt buông xuôi hơn, theo ta thấy, hình như sau khi hắn luyện xong lò đan dược này, còn chưa kịp ăn thử một viên, số mạng đã tận.
Nếu vậy thật sự rất đáng tiếc, cổ đại luyện chế đan dược, khống chế thời gian cực kì chính xác, sớm một phút, trễ một phút, cũng không được, có thể nhìn ra từ con hồ ly lớn này, những viên đan dược kia rõ ràng đã được luyện thành công. Chỉ còn thiếu một vài phút nữa, hắn đã có thể lấy được đan dược, trường sinh bất lão, đáng tiếc, vươn tay một nửa, người đã chết.
Mọi thứ đều là số mệnh, không do con người.
Ta duỗi tay vào, sờ trong tro bụi, thật sự mò được một vài thứ, tròn trịa, không khác gì những viên bi thủy tinh hay chơi thuở bé, lấy ra xem, thật sự là bảy viên đan dược.
Ta lấy ra cho họ xem, cùng lúc này, ta đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng cười.
Tiếng cười kia, giống như trút được gánh nặng, hoàn thành tâm nguyện gì đó.
Trình Tinh Hà?
Không đúng...Trình Tinh Hà đang ở trước mặt ta mà!
Lông tơ ta dựng đứng, cái đó, thi thể?
Chính vào lúc này, vẻ mặt Trình Tinh Hà bỗng cảnh giác, kéo ta lại.
“Rào”, ta quay đầu lại, trông thấy thi thể đang tọa hóa kia, bỗng dưng sụp đổ, trở thành khói bụi.
Ta lập tức sửng sốt, đang yên đang lành sao lại đổ hết, ta cũng đâu có chạm vào!
Trình Tinh Hà nói cho ta biết, vừa rồi, hắn trông thấy thi thể kia mỉm cười, sau đó hành lễ, rồi tan biến.
Chẳng lẽ, hắn mãi không chịu đi, là do không cam lòng những viên đan dược kia bị chôn vùi tại đây?
Bây giờ thấy chúng ta đã lấy đan dược ra, hắn cũng yên lòng.
Nhưng biểu hiện của Trình Tinh Hà lại rất kỳ lạ:
“Cũng có thể...hắn cố ý gọi hồ ly vào, mấy thứ này, trong cõi u minh đã định sẵn sẽ để lại cho ngươi chăng?”
Cho ta, ngươi đùa gì vậy?
Trình Tinh Hà đáp:
“Nhưng trước khi hắn đi, đối với ngươi như thế...”
Nói đoạn, bèn làm một tư thế cho ta xem.
Ta nhìn, lòng lạnh ngắt, giống hệt như vua Thành Bắc đã hành lễ với ta lúc đầu.
Đây là...lễ quân thần?
Chắc không phải lại nhận nhầm người đấy chứ?
Bạch Hoắc Hương hoàn toàn không biết chúng ta đang nói gì, giành mấy viên đan dược qua, ngửi thử, lập tức lên tiếng:
“Thật đúng là đồ tốt...”
Hồ ly lớn nghe vậy, cực kì vui vẻ, cũng rung đùi vẫy đuôi theo, dường như rất đắc ý.
Ta nói cám ơn nó, nó gật đầu, xoay người chạy mất dạng.
Ta quay đầu muốn hỏi Bạch Hoắc Hương, mấy viên đan dược này có phải thật sự giúp trường sinh bất lão hay không, nhưng chính vào lúc này, ta liếc mắt, thấy một vài chữ nhỏ trên vách tường.
Ánh mắt đầu tiên, đã trông thấy ba chữ “huyệt chân long”.
…
Có liên quan đến Tứ tướng cục? Trong lòng ta chấn động, lập tức bước qua đó.
Trên tường viết những chữ cổ tối nghĩa: “Phu tứ tướng giả, chính là chân long, dốc hết tất cả, công đức rực rỡ...”
Ý muốn nói triều Cảnh vì Tứ tướng cục, đã trả giá rất lớn, cuối cùng giúp Hoa Hạ thái bình an ổn, công đức muôn đời sau.
Ta bỏ qua những lời khen ngợi để tìm kiếm sự thật, sau khi đọc hiểu bỗng sửng sốt.
Bên trên nói, quốc quân triều Cảnh vốn là chân long chuyển thế, nhưng lại bị người lừa gạt, có một “kẻ gian nham hiểm”, động tay động chân với chân long, cho nên “sắp thành lại hỏng”.
Trời ạ, nói như thế, phong thủy của Tứ tướng cục, thì ra đã bị thay đổi!
Ta nói mà triều Cảnh sao lại xui xẻo như thế, không ngờ bên trong còn có hung thủ.
Huyệt chân long rốt cuộc là thế nào? Có thể khiến cả Tứ tướng cục phục vụ cho huyệt chân long, nghĩ thôi cũng biết ghê gớm đến mức nào, chẳng trách ông già nhà họ Lan và Mã Nguyên Thu cũng đổ xô vào.
Cũng đâu thể nào...thật sự có thể liên kết với tiên cảnh?
Càng lúc ta càng cảm thấy hứng thú, nhưng những câu chữ còn lại càng khó hiểu hơn, cũng không nói rõ rốt cuộc hung thủ là ai, chỉ là người luyện đan bày tỏ lòng quyết tâm, nói mình nhẫn nhục mang theo trọng trách nặng nề, trốn ở đây, phải luyện thành kim đan, một khi thành công, lập tức lên đó tìm quốc quân, giúp quốc quân trở lại ngày xưa.
Từ đó cho thấy, chuyện trong này, xảy ra sau khi nhà Cảnh sụp đổ, người luyện đan là lão trung thần.
Tứ tướng cục rộng lớn đến thế, có thể thay đổi tứ tướng cục, bản lĩnh tuyệt đối không thua kém người của Tứ tướng cục.
Ta quay đầu muốn hỏi Bạch Hoắc Hương, mấy viên đan dược kia rốt cuộc có thể làm gì, vừa quay lại, đã giật mình, chỉ thấy anh em Hắc Bạch Vô Thường, không biết từ lúc nào cũng đi vào đây.
Tiểu Hắc Vô Thường lạnh lùng nhìn ta:
“Không ngờ, các ngươi còn có thể tìm đến đây.”
Nếu không nhờ hồ ly lớn kia, chúng ta thật sự không thể đến được.
Mà trên người Tiểu Bạch Vô Thường vác theo một bọc đồ, trong đó toát ra bảo khí màu hoa hồng, trong lòng ta lập tức sáng như tuyết, bọn họ vào trước một bước, hẳn đã lấy được đồ đáng tiền vào tay rồi.