Chương 439: Thông Linh
Hình như tâm trạng Bạch Hoắc Hương rất tốt, nhưng vừa ngửi thấy mùi bên trong, bèn cau mày lại:
“Đây là mùi của lưu huỳnh và chì thủy ngân.”
Trình Tinh Hà vừa xoa mông của mình, vừa hỏi:
“Cái gì, chỗ này có mỏ à? Không giấu mọi người, nhà ta cũng có hai mỏ.”
Bạch Hoắc Hương nổi hứng:
“Nhà của ngươi có mỏ, còn mê tiền như vậy?”
Trình Tinh Hà đáp:
“Thật không dám giấu, một cái là khung cửa sổ, một cái là khung ảnh.”
Bạch Hoắc Hương trợn mắt không thèm để ý hắn nữa, con hàng này bớt nói một câu đùa cợt đốt tim thì có sao đâu nhỉ.
Có điều, lưu huỳnh và chì thủy ngân, còn một cách dùng khác.
Chờ đến dưới đáy, càng cảm thấy, bốn phương tám hướng đều có mùi hương của thuốc.
Lúc nhỏ ta hay bị bệnh, ông già ngại đút thuốc phiền phức, trực tiếp rót thuốc cho ta, mấy lần suýt nữa làm ta sặc chết, khiến ta vừa ngửi thấy mùi thuốc là muốn ói, thấy bệnh viện sẽ khóc lớn. Nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ta lại cảm thấy mùi thuốc thật sự rất dễ ngửi.
Vì A Mãn và Bạch Hoắc Hương sao?
Nghịch lân chớp mắt run lên, ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tư, gần đây ta cũng thật là, cả ngày nghĩ lung tung mấy chuyện không đâu.
Trình Tinh Hà bật đèn pin chiếu khắp nơi, chỉ thấy nơi này có rất nhiều giá, trên đó đặt rất nhiều chai lọ, nền trắng thanh hoa, cổ kính lâu đời.
Trên mặt còn dán giấy vàng giấy đỏ, chữ viết bằng bút lông ghi lại các tên – Đá quyết minh, cây bàn long…
Bạch Hoắc Hương lập tức hưng phấn, chạy về phía mấy chai lọ kia:
“Đá linh lung, phượng hoàng chi…Lý Bắc Đẩu, nơi này có nhiều đồ tốt quá!”
Phòng thuốc mà người cổ đại để lại? Với Bạch Hoắc Hương mà nói, quả thật là bảo vật, hồ ly lớn rất hiểu chuyện, tặng quà đúng trọng điểm.
Trình Tinh Hà thấy thế cũng hưng phấn, đi theo sau lưng Bạch Hoắc Hương hỏi:
“Đáng tiền không?”
Nhiều dược liệu như thế, càng gia tăng suy đoán của ta, ta nhận lấy đèn pin trong tay Trình Tinh Hà xem thử, quả nhiên chính giữa hang động này, có một lò luyện đan rất lớn.
Vậy thì đúng rồi, lưu huỳnh và chì thủy ngân, đều là nguyên liệu để luyện đan thời cổ đại.
Người cổ đại theo đuổi trường sinh bất lão, rất thích luyện đan, nhất là mấy tên hoàng đế, luôn muốn thanh xuân vĩnh cửu, nắm chặt quyền lực trong tay, có điều từ xưa đến nay, chưa có ai thực hiện được chuyện trường sinh bất lão này, thậm chí triều Minh còn có một vị hoàng đế, uống đan thủy ngân mà chết.
Mà cả người hồ ly lớn nằm bò lên lò luyện đan, sốt ruột muốn chúng ta nhìn qua đó.
Ta qua đó xem thử, hoảng hốt đến độ suýt không thể kêu thành tiếng, chỉ thấy một người rất ốm đang ngồi sau lưng lò luyện đan, duỗi một tay ra, dường như muốn lấy thứ gì đó trong lò luyện đan.
Suýt chút nữa ta thốt lên một câu xin lỗi đã làm phiền, chính vào lúc này ta nhận ra, tay người đó đã hoàn toàn cứng ngắc, không biết đã chết bao lâu rồi.
Quần áo hắn mặc là áo choàng lớn ống tay rộng, không phải nói chứ, chẳng khác gì với người nhà họ Ngụy gả con gái, rất giống cách ăn mặc của đạo gia.
Mà bên dưới tay hắn, chính là cửa nhỏ của lò luyện đan, bên trong toàn là tro, còn có một vết tích rất kỳ lạ.
Ngồi xổm soi đèn vào, đã nghe Trình Tinh Hà mắng ta:
“Thất Tinh, ngươi đang coi cái gì thế? Chỗ chúng ta không còn ánh sáng nữa, ta còn phải tìm vàng đây!”
Cái này…người cổ đại luyện đan còn có một cái tên gọi là “kim đan”, vàng cũng là nguyên liệu thường thấy để luyện đan.
Ta bèn đáp:
“Gấp cái gì, đồ ở đây, có thể còn đáng tiền hơn vàng nữa!”
Trình Tinh Hà nghe vậy, hưng phấn chạy đến:
“Là đồ tốt gì vậy, hòa thị bích sao?”
Ngươi rớt tiền trong mắt à?
Ta đã nhìn ra, những dấu vết kỳ lạ kia, chính là hình móng vuốt hoa mai, do hồ ly ấn vào đó.
Ta nói mà hồ ly kia không ăn tinh khí người, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy có thể đội đầu lâu hóa hình người, còn tưởng do nó tích lũy rất nhiều công đức, nhưng bây giờ xem ra, đoán chừng là do gần đây cơ duyên trùng hợp hồ ly vào nơi này, ăn đan dược bên trong!
Hồ ly hiểu ý ta, vội vàng gật đầu.
Bạch Hoắc Hương trợn to mắt:
“Có thể khiến hồ ly thông linh...lẽ nào, người này thật sự đã luyện thành kim đan? Nhưng tại sao hắn lại không dùng, còn...”
Người đó đã trở thành xác khô, nhưng ta miễn cưỡng có thể từ trên gương mặt của xác khô, thấy chút manh mối. Có thể nhìn ra từ cung phúc đức, người này giống như chúng ta, cũng ăn cơm âm dương, cấp bậc khi còn sống cũng không quá thấp.
Hơn nữa trên thi thể, có chút khí màu tím còn sót lại, có thể thấy hắn cũng giống như cây máu rồng, hẳn đã được hoàng gia phong tặng. Ở xã hội cũ, hẳn là thuộc Khâm Thiên Giám.
Nói như thế, nơi này chuyên luyện đan cho hoàng đế?
Trình Tinh Hà nghe vậy, vội nói:
“Vậy hắn chết thế nào, có phải uống thuốc độc chết không?”