Chương 456: Nhà
Ta đành phải nói:
“Hai người các ngươi trốn trước đi, bọn họ không thù không oán với các ngươi...”
Nhưng vừa quay đầu lại, Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương đã không thấy tung tích - là Trình Tinh Hà kéo nàng vào trong tủ quần áo, trong cửa gỗ còn kẹp một mảnh vạt áo sơ mi.
Đầu ta lập tức đầy hắc tuyến, cũng không thể nói không vui với phản ứng của hắn - so với việc toàn bộ bị bắt, kịp thời giảm bớt tổn hại như vậy tốt hơn.
Cùng lúc đó, cửa đã bị đẩy ra, hai Thiên Sư phủ tiến vào, vừa thấy ta, quả nhiên vô cùng vui mừng:
“Thật sự tìm được rồi!”
Hai Thiên Sư này đều là Địa cấp, bên ngoài càng nhiều hơn.
Mọe kiếp, lần này rốt cuộc cũng không thoát khỏi vận mệnh khoai lang đỏ rồi.
Ta xem như nhận mệnh, đang suy nghĩ làm thế nào để chạy đây, mấy người kia bỗng nhiên lại rất khách sáo hành lễ với ta, thật cẩn thận hỏi:
“Khoảng thời gian này ngài chịu khổ rồi, mau cùng chúng ta trở về Thiên Sư phủ đi! Ghế thủ lĩnh Thiên Sư vẫn đang chờ ngài đấy!”
Cái gì vậy?
Ta lập tức thấy mơ hồ - không đúng nha, mấy tinh anh Thiên Sư phủ này trước giờ đều tự cho mình là nhất, lúc nhìn thấy ta không phải là la lối om sòm thì cũng là hùng hổ doạ người, xem ta là chó đất mà đánh đuổi. Hôm nay là tình huống gì đây, sao lại khách sáo như vậy, bọn họ đổi từ tuyến đường cao lãnh sang tuyến đường thôn dân để đi à?
Đúng rồi...Ở xã hội cũ, trước khi chém đầu còn được ăn một bữa cơm thịnh soạn, đây 80% là “quà tiễn biệt” của phủ Thiên Sư.
Chết cũng không thể sợ hãi, ta cứng cổ, ngoài mạnh trong yếu liền hỏi:
“Các ngươi...định làm gì ta?”
Hai người kia liếc nhìn nhau, vội nói:
“Theo lời nói của ngài, bọn ta có thể làm gì ngài chứ? Mấy ngày nay ngài đã chịu ấm ức ròi, Thiên Sư phủ mới là nhà của ngài!”
“Đúng vậy.”
Một Thiên Sư khác cũng nở nụ cười giống như mẹ già và nói:
“Bọn ta đều đã nghe nói về thân thể của ngài, những năm gần đây, thật đúng là để ngài chịu khổ rồi!”
Chịu khổ? Thân thế của ta quả thật không tốt lắm, nhưng cũng không đến phiên các ngươi đồng cảm với ta chứ!
Ta vội hỏi:
“Các ngươi biết bao nhiêu về thân thế của ta chứ?”
Bọn họ lại lần nữa nở nụ cười hiền lành:
“Ngài yên tâm, chúng ta sẽ giữ bí mật, mọi người đều không nói, tuyệt đối không nói...Nhưng sau này mấy người chúng ta đều phải dựa vào ngài chiếu cố rồi.”
Chuyện này ta càng nghe càng không hiểu, ta chỉ là một “khoai lang đỏ”, chiếu cố các ngươi kiểu gì chứ, chẳng lẽ sau khi các ngươi chôn sống ta thì phong ta làm ông thổ địa sao?
Mà lúc này, những Thiên Sư khác phát hiện ra ta cũng vội chạy tới, đồng loạt hành lễ với ta:
“Cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, chúng ta hoan nghênh ngài về nhà!”
Nhà?
Có một người thông minh, nhìn biểu cảm này của ta bỗng nhiên như chợt hiểu ra, quay đầu lại xua tay với những người đang hành lễ kia:
“Được rồi được rồi, gióng trống khua chiêng làm gì, sợ Thiên Sư Chung gia không biết hay là như thế nào? Khiêm tốn! Khiêm tốn!”
Thiên sư Chung gia là người nào?
Tiếp theo, người kia liền hạ thấp giọng và nói với ta:
“Ngài băn khoăn cũng đúng, dù thân thế của ngài đã là bí mật công khai, nhưng bên phía Chung Thiên Sư chúng ta có thể không đâm thọc vào, sẽ không đâm thọc, dù sao cũng là việc nhà của các ngươi...Nhưng hiện tại tốt rồi, toàn bộ Thiên Sư phủ chúng ta đều chờ ngài nhận tổ quy tông!”
Nhận tổ quy tông? Ta tự cho là đầu óc mình bị điên rồi, nhưng lời nói của hai người này thật sự quá khó hiểu, nhận tổ quy tông là quỷ gì chứ?
Chẳng lẽ...
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu khiến ta không tưởng tượng được:
“Các ngươi...Thật sự biết người cha khốn kiếp của ta?”
Bên trong tủ quần áo lập tức phát ra một tiếng vang, nghĩ cũng biết, Trình Tinh Hà cũng hoảng sợ.
Trước kia Trình Tinh Hà cũng từng nói, cha ta có khả năng là một nhân vật lớn, nhưng ta thế nào cũng không ngờ tới, cha ta có thể là Thiên Sư phủ!
Hắn là một tên khốn kiếp vô tình, dựa vào cái gì mà vào Thiên Sư phủ chứ?
Không chỉ như vậy, mắt thấy những Thiên Sư cao cấp này đều nể mặt như vậy, không chừng hắn còn là một nhân vật có máu mặt trong Thiên Sư phủ!
Hai người này vừa nghe bốn chữ “Người cha khốn kiếp”, sắc mặt lập tức thay đổi, vội hạ thấp giọng nói:
“Ôi chao, ngài còn nhỏ tuổi, nói chuyện này cũng phải phân trọng nặng nhẹ nha...Lệnh Tôn đại nhân nghe thấy sẽ rất đau lòng đó.”
Đau lòng? Mé nó, ta muốn làm tổn thương đại gia nhà hắn đấy!
Một ngọn lửa bùng nổ dâng lên trong lòng:
“Các ngươi nói cho ta biết, lão già khốn khiếp kia rốt cuộc là ai?”
Cũng đừng nói với ta hắn có nỗi khổ tâm gì, năm đó sinh ta xong không nuôi ta, hiện giờ lại bảo ta nuôi dưỡng hắn khi về già, ta không làm được đâu!
Lời này vừa ra khỏi miệng, mấy Thiên Sư kia ngược lại ngây ngẩn cả người, thoáng nhìn lẫn nhau, lúc này mới hỏi:
“Ngài, bản thân ngài vẫn không biết sao?”
Đây không phải là một câu vô nghĩa sao? Ta biết còn hỏi ngươi làm gì nữa?