Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 486 - Chương 486 - Là Huyết Bạt!

Chương 486 - Là Huyết Bạt!
Chương 486 - Là Huyết Bạt!

Chương 486: Là Huyết Bạt!

Có thể nhìn ra được, bên ngoài còn có ánh hoàng hôn ráng đỏ, một ít cũng được, chỉ cần có thể tới được nơi có ánh mặt trời, Huyết Bạt này sẽ không đuổi được nữa.

Chỉ là con người ở gặp phải nguy hiểm, ngược lại càng muốn hít sâu, cảm giác cực kì áp lực, khó chịu khiến người ta nuốt nước bọt, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng khó chịu, thấy khoảng cách không xa, mà lúc đi lại giống như cách mẹ nó cả ngàn dặm vậy.

Cuối cùng, còn mười bước nữa là đi ra ngoài, trước mắt đã thấy hy vọng, nhưng lúc này, ta phát hiện có người đang chọc chọc ta, liếc nhìn sang thì thấy người chọc ta chính là Lão Tam.

Lão Tam ấn chặt tay bịt miệng, dùng sức rất mạnh, khớp xương tay trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu, tôi nhìn ra được Lão Tam sắp không chịu nổi nữa.

Ta căng thẳng trong lòng, muốn tìm dầu tê giác bôi lên đỉnh đầu trước, nhưng lục lọi khắp người ta mới nhớ ra, không biết xui xẻo thế nào mà dầu tê giác của ta đã dùng hết rồi.

Lúc trước Trình Ngân Hà lấy ở chỗ ta không ít, ta đang định gọi hắn giúp, nhưng hắn vẫn luôn không dám quay đầu lại, ta cũng không đuổi kịp hắn.

Ta không có cách nào, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Lão Tam, ý là ngươi kiên trì thêm chút, cửa động ở trước mặt rồi.

Lão Tam chỉ phải gật đầu trong đau khổ, nhưng khi sắp đến cửa động, chân hắn lại dẫm lên một thứ gì đó.

Thứ đồ vật kia vang lên một tiếng “Cộp”, Lão Tam cúi đầu nhìn, là xương chân của tên lỗ mãng Đào Khí.

Hắn vốn đã rất khẩn trương, lần này bị dọa hắn bật thốt lên một tiếng “Mẹ nó”.

Tuy hắn lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bịt chặt miệng nhưng đáng tiếc đã không kịp rồi.

Ta thấy một bàn tay trắng như tuyết đặt lên trên vai hắn.

Bộ móng tay kia...lông tơ của ta dựng ngược hết lên, quanh co uốn lượn, dài ba tấc!

Lão Tam cũng liếc thấy, cả người run cầm cập như cầy sấy, lúc này đã tới cửa động, ta nhanh chóng quyết định, đạp một cái đẩy Lão Tam ra ngoài.

Nhưng lần này cũng đã dùng hết sức lực của ta, bản thân ta thiếu oxy đến hai mắt trắng dã, không tự chủ được hít vào một hơi.

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh chết chóc thổi qua gáy ta, như là có người đang đứng ở phía sau ta, từ từ thổi vào cổ ta.

Ta không nhịn được nhớ tới miệng nụ hoa trong lời nói của Lão Tam, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một người phụ nữ dán vào sau lưng ta, cảm giác này có thể dọa chết người.

Bạch Hoắc Hương bên cạnh ta cảm nhận được, đang muốn kéo ta cùng đi ra ngoài, trong lòng ta nói nàng không thể chạm vào ta, nếu không cũng sẽ bị liên lụy mất, nhưng lúc này, ta bỗng nhiên nhớ tới trên người còn có một thứ đồ vật bánh gạo rán Lão Tam đưa.

bánh gạo rán được làm từ gạo nếp, bên trong là nhân đậu đỏ, hai thứ này là khắc tinh của cương thi biết đi!

Vì thế ta hét lên cho Bạch Hoắc Hương một tiếng:

“Chạy mau!”

Sau đó quay người lại, nhét miếng bánh bánh gạo rán ở Quế Hương Trai vào trong miệng của “Người” phía sau ta.

Khi nhìn thấy vẻ ngoài của thứ kia, ta đã sững sờ một chút.

Chỉ thấy thứ đồ kia là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, thậm chí còn có cái cổ phượng hoàng, loại cổ này nhìn thon dài tuyệt đẹp, người có cổ phượng hoàng chắc chắn sẽ gả cho hậu duệ hoàng thất quý tộc.

Tuy nhiên cung vợ chồng của nàng hơi hẹp, có thể thấy được không phải chính thất.

Đúng là Quý Phi.

Nhưng đáng sợ nhất là mệnh cung của nàng hõm xuống, lông mày mọc ngược, quả nhiên là chết oan chết uổng, vẻ mặt chứa đầy oán khí, hai tay cũng tản ra ánh đỏ máu, mẹ nó, lần này dẫm phải mìn rồi!

Mà lúc này, nàng bị ta nhét gạo nếp đầy miệng, lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Ta nhân cơ hội này xoay người chạy đi, nhưng ai biết ta cũng xui xẻo, dẫm vào xương cốt trơn trượt của tên “Đào Khí” giống như Lão Tam, bị vướng ngã.

Mẹ nó, lúc tên lỗ mãng này còn sống gây rắc rối, lúc chết rồi còn mẹ nó hại người!

Nhưng lúc này, Quý Phi kia đã nhổ bánh gạo rán làm bằng gạo nếp trong miệng ra, ta cảm giác được khí lạnh đã bao trùm cơ thể mình, bị nàng bắt được, trơ mắt nhìn thi thể chồng chất dấu răng của “Đào Khí”, cả người không khỏi cảm thấy đau đớn, cương thi biết đi chỉ ăn người sống, bị cắn từng miếng đến khi chết, có phải còn khó chịu hơn cả bị chặt thành từng mảnh không?

Đồng thời, ta nghe thấy phía sau có một đống âm thanh hỗn loạn, là giọng gọi ta của Bạch Hoắc Hương và Ô Kê, lòng ta căng thẳng:

“Các ngươi chạy nhanh…”

Tuy rằng ta cũng không muốn chết, nhưng một người xui xẻo vẫn tốt hơn so với một đám người xui xẻo.

Nhưng ai biết, một nắm bột trắng bay về phía sau ta, sau đó có người túm cổ áo sơ mi của ta lên như túm gà con:

“Đùa cái gì thế, đã đi thì đi cùng nhau!”

Là bột gạo nếp, Trình Ngân Hà.

Thằng ngốc này, ngươi mẹ nó trở về làm cái gì?

Đây là Huyết Bạt!

Bình Luận (0)
Comment