Chương 485: Cầu Nguyện
Lão Tam nối không lưu loát nhưng đoán cũng đoán được, người này chỉ sợ cũng là ở tên lỗ mãng lấy hạt châu từ trong miệng người chết.
Giống như ta đoán, ngày đó mọi người đi rồi, hắn sợ là không đi xuống núi, mà là một mình trở lại.
Chắc chắn hắn đã làm chuyện gì đó không nên làm.
Ta lập tức cùng Trình Ngân Hà kéo cái chân kia ra, vừa nhìn cái thi thể kia, tất cả chúng ta đều đảo hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy thi thể kia, chỉ còn lại có đôi chân đeo giày vẫn hoàn hảo, còn lại đã thành một bộ xương khô, bên trên mơ hồ còn một ít thịt vụn chưa gặm sạch sẽ, trên xương cốt trắng như tuyết còn có những dấu răng rậm rạp, như bị thứ gì cắn ăn.
Lão Tam rốt cuộc không chịu được, đi qua bên cạnh nôn ra.
Ta phản ứng lại, lập tức tới bên cạnh quan tài, ném cái nắp quan tài đi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, trong quan tài đã trống không.
…
Nhưng khi thấy rõ thi khí còn dư lại bên trong, ta lập tức cảm thấy đầu óc như nổ tung, quay về phía họ kêu:
“Chạy chạy chạy!”
Bây giờ ta đã thăng cấp, có thể phân biệt được, nếu tràng khí uyển chuyển nhẹ nhàng bay lên, chủ nơi này có linh khí, là thiện, nhưng nếu tràng khí đình trệ nặng nề, bay tà tà trên mặt đất, vậy nghĩa là chủ hung.
Rặng mây tía của nơi này kề sát mặt đất, dấu hiệu đại hung ta chưa từng thấy qua.
Con cương thi biết đi kia đã làm ra thành tựu rồi, cương thi biết đi bình thường ăn tinh khí, còn nó có thể ăn huyết nhục, trên khí giai thứ này gọi là “Huyết Bạt”, so với người phụ nữ gả đi là Hạn Bạt bình thường, còn lợi hại hơn gấp mười lần, dù chúng ta có không ít người, còn có ba Địa giai, nhưng vậy cũng không phải đối thủ của thứ này.
Ngay từ đầu ta cũng không nghĩ tới thứ này mạnh như vậy, bây giờ xem ra, không có chút phần thắng nào, còn đánh cái mẹ gì nữa!
Họ vừa nghe được động tĩnh, đều quay đầu lại nhìn ta, Ô Kê không thể hiểu được đứng lên:
“Sư phụ, làm sao……”
Hắn con chưa nói xong, chúng ta đã nghe thấy được tiếng sột soạt, như là một người mặc một bộ quần áo nặng nề đang đi đến chỗ của chúng ta.
Tốc độ kia, cực kì nhanh!
Tuy Trình Ngân Hà tham tài nhưng cũng không ngốc, là người đầu tiên phản ứng lại, bây giờ là mùa hè, không ai sẽ mặc nhiều quần áo như vậy, ở đây người duy nhất mặc bộ quần áo dày nặng cũng chỉ có nữ thi đội mũ phượng khăn quàng vai trong quan tài kia!
Tiếng động này rõ ràng là chủ nơi này đã trở lại.
Thật ra ngay từ đầu Trình Ngân Hà còn cảm thấy kì lạ, chúng ta cũng gặp qua không ít cương thi biết đi, người phụ nữ được gả đi còn là Hạn Bạt, còn không phải đều bị Thất Tinh Long Tuyền đánh tơi bời à, sợ cái gì?
Nhưng hắn tin ta, cho nên ta vừa mở miệng, hắn cũng không do dự, một tay túm áo sơ mi đựng đầy vàng bạc châu báu áo vác trên vai, túm lấy Ô Kê đang đứng ngây như phỗng ở đó chạy ra bên ngoài.
Hắc Bạch Vô Thường là Địa giai cũng phát hiện được, hai người vung vẩy đôi chân ngắn xông ra ngoài, ta càng không cần phải nói, túm chặt Bạch Hoắc Hương và Lão Tam nói:
“Đi theo ta...Dù nghe thấy phía sau có tiếng gì cũng đừng quay đầu lại!”
Kết quả mới vừa tránh xa, ta đã nghe thấy phía sau phát ra một tràng tiếng cười.
Âm thanh kia thật ra rất hay, năng động mê hoặc dễ nghe, giống như tiếng trời vậy, nhưng lúc này phát ra từ sau lưng sẽ chỉ làm cả người khiếp sợ đến tê dại!
Thật nhanh, không còn kịp rồi……
Nhưng ở ngay lúc này, ta phát hiện Hắc Vô Thường nhỏ và Bạch Vô Thường nhỏ bước chậm lại, đèn sinh mệnh trên đỉnh đầu và hai vai bị tắt.
Đờ mờ, họ dùng dầu tê giác à?
Không đúng...không kịp, ta lập tức nhớ ra, hét lớn:
“Các ngươi nhanh che miệng lại, tuyệt đối đừng thở!”
Một khi con người không có hô hấp, đèn sinh mệnh cũng sẽ lập tức bị tắt, Hắc Bạch Vô Thường có kinh nghiệm phong phú đang dùng chiêu giả chết này.
Tà ám nhìn người thông qua đèn sinh mệnh, đèn sinh mệnh của ngươi bị tắt thì trong mắt tà ám, ngươi giống như một xác chết, không hề có giá trị, đương nhiên nàng cũng sẽ không ăn ngươi.
Vừa nghe ta nói như vậy, Trình Ngân Hà đã bắt chước làm theo, ba ngọn đèn sinh mệnh lập tức bị tắt, còn thuận tay bịt kín mũi miệng của Ô Kê.
Một khi người nín thở, đương nhiên sẽ không thể vận động mạnh, nếu ngươi chạy nhanh, tiêu tốn dưỡng khí, rất có thể sẽ bị ngất đi.
Vì thế đoàn người chúng ta đoàn nín thở, chậm rãi đi về phía trước.
Sau khoảng thời gian chậm lại như vậy, ta cảm giác được “Người” mặc bộ quần áo nặng nề kia đã đuổi kịp chúng ta.
Không biết có phải chiêu nín thở tắt đèn sinh mệnh này có tác dụng hay không, “Người” kia thật sự chỉ đi theo sau chúng ta, không lao đến đây.
Ta vừa nín thở, vừa âm thầm cầu nguyện, chỉ mong có thể thuận lợi đi ra cửa.