Chương 484: Chính Là Hắn
Hắc Vô Thường nhỏ hiển nhiên cũng đã nhìn ra, nhưng ta chú ý tới, Hắc Vô Thường nhỏ cử động ngón tay, giống như đang bấm đốt tính toán gì đó.
Không chờ ta nhìn ra, Lão Tam phát hiện tầm mắt của ta, lập tức bội phục:
“Thần tiên, ta đúng là phục ngươi, sao ngươi biết nơi đó ở vị trí nào?”
Chuyện này giải thích kiểu gì đây, chỉ có thể nói đây bản lĩnh giữ nhà của ta.
Ta nhảy xuống từ trên cây, có tâm bảo Lão Tam trở về, nhưng vừa suy nghĩ, bây giờ mắt huyệt trên núi này xảy ra vấn đề, chắc chắn trên núi có biến mới có thể xuất hiện Sơn Mị và Hắc Cương, tuy rằng Lão Tam là mệnh Kim Cang, nhưng một mình hắn xuống núi, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì thì đúng là tạo nghiệp.
Vì thế ta hỏi hắn, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Không cần gì cả, trong núi này không an toàn, ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên xuống núi với chúng ta.
Ta vốn cho rằng Lão Tam bị sợ hãi đến như vậy có thể sẽ không muốn.
Nhưng không nghĩ đến, Lão Tam đứng lên:
“Thần tiên, ta cũng biết nơi này không yên ổn, dù ngươi bảo ta đi, ta cũng không đi...Ngươi đã cứu Lão Tam ta một mạng, hôm nay mặc kệ ngươi đi đâu, Lão Tam ta cũng sẽ hộ tống ngươi đến nơi!”
Bạch Hoắc Hương rất khó chịu:
“Cứu hắn không phải ta à?”
Hắc Vô Thường nhỏ cũng nghĩ như vậy.
Ta cũng không biết tại sao hắn lại nhận định ta là ân nhân cứu mạng, có lẽ trông ta giống thủ lĩnh của bang phái.
Đi một lúc, Lão Tam như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên từ lấy ra một túi đồ từ trong lòng ngực ra:
“Bề ngoài không được đẹp nhưng hương vị không thay đổi, các ngươi...Ăn không?”
Ta lập tức ngửi thấy được một mùi hương ngọt ngào, hương vị này quá quen thuộc, bánh gạo rán!
Ông già ở nhà chúng ta thích tất cả những đồ dính dính, bánh cam bánh trôi gì đó, mấy ngày không ăn là thèm, ta thường xuyên xếp hàng ở các quán để mua cho hắn ăn.
Vừa nhìn, hắn cầm một cái hộp to, chẳng qua hộp bị bẹp, nhân đậu đỏ bên trong bị lòi ra, nhìn rất lộn xộn.
Lão Tam rất tự hào giới thiệu cho chúng ta, nói bánh gạo rán này là từ cửa hàng Quế Hương Trai nổi tiếng nhất huyện thành, điểm tâm cũ kỹ, nghe nói trước khi chết đặt thứ này bên miệng bên miệng, có thể câu được hồn của người chết trở về, có thể thấy được độ ngon của nó.
Trương Vĩ Lệ thích ăn cái này, hắn chuyên mang về cho nàng.
Ai biết sau lại xảy ra chuyện này, còn chưa kịp đưa cho Trương Vĩ Lệ.
Trình Ngân Hà vừa nghe vậy nước dãi cũng sắp chảy xuống, Ô Kê nhìn dáng kẻ kia, không muốn liếc thêm một cái chứ đừng nói ăn, ta cảm ơn, cầm vào tay.
Bò lên trên thêm một đoạn, đến huyệt mộ kia, xung quanh không có tung tích của những người khác Đỗ Hành Chỉ, chúng ta đi thẳng vào huyệt mộ, quả nhiên, huyệt mộ giống hệt như Lão Tam miêu tả, bên trong tràn đầy, tất cả đều là vàng bạc châu báu.
Những người địa phương hẳn là đã cầm đi không ít, nhưng số còn lại vẫn chồng chất như núi, đúng thật có thể bơi được ở trong đó.
Nhưng nói cũng kỳ quái, ta vừa bước vào đã ngửi thấy mùi tanh hôi của xác chết.
Nơi này có quan tài, có thi khí là bình thường.
Nhưng theo lý thuyết, nhiều năm như vậy rồi, thi khí hẳn là đã trở thành táng khí, mà thi khí này vẫn còn mới mẻ.
Bạch Hoắc Hương cũng đoán được, lén kéo ta một cái, ý bảo ta cẩn thận.
Trình Ngân Hà đã không rảnh lo cái này, trừng to mắt bước vào, sờ đông sờ tây, quả thực không thể tin được hai mắt của mình:
“Mẹ nó, cuối cùng con trai của ta cũng có thể làm con nhà giàu rồi…”
Bản thân Ô Kê đã là con nhà giàu, đời này cũng không thiếu tiền tiêu, không có gì khái niệm gì với mấy thứ này, chỉ là đi theo tham gia náo nhiệt, Hắc Bạch Vô Thường tương đối cụ thể, chưa nói lời nào đã bắt đầu lấy đồ vật đút vào người.
Ta nhìn về phía quan tài sơn màu đỏ son kia.
Cái quan tài kia không nhỏ, hơn nữa hình dạng và cấu tạo đúng là hình dạng và cấu tạo cho nhà quyền quý.
Đến gần nhìn hoa văn trên quan tài kia, lòng ta càng rõ ràng, là hoa mẫu đơn kết hợp hoa văn long phượng.
Đây không phải tùy tiện người phụ nữ nào cũng có thể được hưởng được,...cái này ít nhất là đãi ngộ của Quý Phi.
Chuyện này cũng kì lạ, Quý Phi không phải đều được chôn trong Hoàng lăng sao? Chưa nghe nói qua, người phụ nữ của Hoàng Đế bị ném ở một cái rừng núi hoang vắng nhue vậy.
Nữ thi này chắc chắn có bí mật gì đó không muốn người biết.
Ta đang muốn mở quan tài kia ra nhìn xem bộ dạng của “Hoàng Quý Phi” này, bỗng nhiên Lão Tam kêu lên.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lão Tam đặt mông ngồi ở trên mặt đất, chỉ vào vật phẩm đẹp đẽ quý giá tuẫn táng kia run lên: “Kia kia kia kia...Đào Khí!”
Đào Khí? Ta nhìn theo tầm mắt hắn, trong lòng lập tức căng thẳng.
Chỉ thấy đống hoàng kim kia, xuất hiện chân của con người.
Đôi giày trên chân kia là của thương hiệu “Mike”, bên trên có hình mặt cười.
“Là là là...Người chết, chính là hắn……”