Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 483 - Chương 483 - Nữ Thi

Chương 483 - Nữ Thi
Chương 483 - Nữ Thi

Chương 483: Nữ Thi

Không biết công nghệ của thời đại nào mà châu báu ở đây trông còn tinh xảo và đẹp hơn đồ kim khí của tiệm Chu Đại Sinh gì đó trên phố, hơn nữa đã trăm năm trôi qua mà vẫn sáng như mới.

Những người này vui mừng, họ đã nghĩ xong bán những thứ này đi rồi tiêu xài như thế nào rồi, đang định trở về thì đột nhiên có người gào lên, nói rằng cô gái kia có vấn đề.

Già trẻ lớn bé đồng loạt quay sang nhìn, tức khắc mặt mày tái mét.

Cô gái đã mở mắt ra từ bao giờ.

Có người nhát gan, ném đồ đi dập đầu với quan tài, tuy Lão Tam này có vẻ ngoài hung ác, nhưng dập đầu mạnh hơn bất cứ ai.

Không nghĩ tới, tên lỗ mãng vừa nhìn, ôm bụng cười to:

“Bảo các ngươi là nông dân, thật đúng là nông dân, không hiểu tí gì về khoa học, thi thể này gặp gió, đương nhiên phải co rút lại, đây là quy luật tự nhiên, mở to đã là cái gì, có quan tài vừa mở ra người bên trong đã ngồi bật dậy!”

Nói xong hắn chọc vào nữ thi kia.

“Không tin các ngươi nhìn xem nàng có cắn ta không?”

Nữ thi đúng là không động đậy.

Nhưng Lão Tam cũng không biết như thế nào, tuy rằng cũng cảm thấy nữ thi đẹp, nhưng càng nhìn nữ thi càng sợ hãi, hắn cứ cảm thấy nữ thi kia không chỉ trợn mắt, hình như khóe miệng còn cười mỉm.

Cái ý tưởng này kích thích hắn run lên, không tự giác muốn ném đồ trên tay xuống, tự mình trở về.

Nhưng người bên cạnh nhìn thấy Lão Tam bị dọa như vậy, cười nhạo hắn có tướng mạo hung dữ như thế mà lại nhát gan, chẳng lẽ là tự mình ăn trứng.

Còn có người nói hắn nhát như vậy, khó trách không lấy được vợ.

Nói bản thân hắn, thật ra hắn không ham gì, nhưng vừa nghe thấy vậy hắn lại nhớ đến Trương Vĩ Lệ.

Cả đời này hắn chưa từng thấy người phụ nữ nào tốt như Trương Vĩ Lệ, nói cái gì cũng muốn ở bên Trương Vĩ Lệ.

Đương nhiên, hắn cũng biết Trương Vĩ Lệ là mệnh Bạch Hổ, người đàn ông ở bên nàng đều sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, dù không bảo vệ được, để lại cho nàng ít tiền cũng được, hắn không muốn để Trương Vĩ Lệ chịu khổ.

Vì thế trái tim hắn quyết định, giống như những người đàn ông già trẻ lớn bé khác, rất vui vẻ mang bảo bối về nhà.

Ở trên đường, họ thương lượng, chuyện này nói nhẹ thì cũng giống như việc tranh cướp đồ rơi ra từ xe tải chạy trên đường, là nhặt của hời, nói nặng thì là trộm mộ, vi phạm vương pháp, có thể bị tịch thu tài sản.

Mọi người đều được lợi, dĩ nhiên không ai muốn chọc phiền phức, vì vậy cùng nhau tụ tập lại, bẻ nhánh cây thề, dù sau này có chuyện gì, chuyện xảy ra ngày hôm nay không được tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ một chữ, nếu không sẽ giống như cành cây này.

Nghe đến đây, ánh mắt của Trình Ngân Hà phát sáng, cái mông như bị mọc mụn, nửa phút cũng không ngồi im được, chuẩn bị để Lão Tam dẫn đường, lên mộ huyệt kia trước rồi nói sau.

Ta kéo Trình Ngân Hà lại, hỏi tiếp, vậy sau đó tên tên lỗ mãng kia đâu?

Lão Tam không nghĩ tới ta lại hỏi tên lỗ mãng, suy nghĩ hồi lâu, vỗ đùi nói, ngươi không nhắc là ta quên rồi, lúc mọi người cùng nhau bẻ nhánh cây đã không thấy tên lỗ mãng, có lẽ hắn nhanh chân, đi xuống núi trước, sau đó nữa vẫn luôn không nhìn thấy hắn, có khả năng hắn cũng bị Bạch Ngọc Tì Hưu kia bắt đi.

Nói xong hắn lại thở dài, nói cũng do mình tham tiền, nếu không cũng không trêu chọc đến phiền phức lớn như vậy.

Khó trách ngày đó Trương Vĩ Lệ đòi tiền, hắn nói hắn có thể nghĩ cách, hắn đi xuống núi hỏi những cách để bán những bảo bối đó đi, kết quả ngày đó, Trương Vĩ Lệ thật sự bị thiêu sống.

Nói rồi hắn lắc đầu, chuyện này ngay từ đầu đã là sai lầm, về sau cũng không dám nghĩ đến tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống, vẫn nên đàng hoàng kinh doanh thì hơn.

Nói như vậy, những người đó vì cầm đồ vật không trả, cho nên mới bị “Bạch Ngọc Tì Hưu” bắt về ăn.

Nữ thi...Nữ thi kia, nói không chừng có quan hệ với Bạch Ngọc Tì Hưu, tìm được Bạch Ngọc Tì Hưu cũng đồng nghĩa tìm được mấy người Đỗ Hành Chỉ.

Nghĩ như vậy, ta bò tới trên cây, nhìn xung quanh.

Vừa nhìn đã phát hiện trên đỉnh núi Tì Hưu đúng thật có một cái mắt huyệt.

Cái mắt huyệt kia, đờ mờ, hai bên đồi núi như là hai cái cánh, đối diện trời, đại khí bàng bạc, đúng là Đan Phượng Triều Dương!

Đan Phượng Triều Dương cũng giống như Bách Điểu Triều Phượng, đều từ nữ quý nhân ra, nhưng là Đan Phượng Triều Dương bá đạo hơn Bách Điểu Triều Phượng rất nhiều, nếu chôn ở ngoài miệng Đan Phượng Triều Dương thì sẽ độc hưởng toàn bộ linh khí trên đỉnh núi, đời sau phúc trạch liên miên, đều sẽ đại phú đại quý.

Hơn nữa, trên mắt huyệt kia còn có một rặng mây tía nhàn nhạt.

Nói như vậy, nữ thi kia cũng là người thuộc quý tộc? Thành Bắc vương, núi lớn mê huyễn, một lần này ta gặp nguyên tà ám được Hoàng phong, mệnh bị sao Tử Vi chiếu hay thế nào?

Bình Luận (0)
Comment