Chương 482: Âm Khí
Có người lớn gan dò dẫm đi vào, kết quả vừa soi đèn lên thì thốt lên “Ối mẹ ơi”: Đằng sau vàng bạc châu báu là một chiếc quan tài sơn son.
Mấy người lớn tuổi nói, trước kia có thấy phiên sơn khách ẩn hiện quanh đây, bèn đoán trên núi Tỳ Hưu có bảo bối, quả nhiên, nơi này là mộ của người giàu có.
Chẳng qua chỉ thấy phiên sơn khách lên núi, chứ chưa thấy phiên sơn khách đi ra lần nào.
Nhưng nhìn số vàng bạc châu báu này, ai còn quan tâm phiên sơn khách nữa, kinh tế của thôn trấn này không phát triển, nhiều người cả đời cũng không mua nổi một sợi dây chuyền vàng, bây giờ cả núi vàng lấp lánh ở ngay trước mắt, có người lẩm bẩm, chắc chắn là ngài Sơn Thần bản ơn, thưởng cho người dân địa phương.
Thế là họ xúm lại cướp bóc. Báu vật nhiều vô kể, thấy cái này quý, lại xem cái kia cũng đẹp, nhiều người dứt khoát nằm nhoài trong núi báu mà bơi.
Nhưng các bô lão ngăn họ lại, nói, các ngươi không muốn sống nữa hay sao, nghe kể chuyện núi Tỳ Hưu từ nhỏ rồi, không biết quy củ của núi Tỳ Hưu à? Cầm những thứ ấy sẽ gặp xui xẻo đấy.
Những người này chợt nhớ ra, nhiệt huyết tức thì nguội lạnh, nhưng nếu không cầm thì có ai cưỡng lại được sự hấp dẫn của số châu báu rực rỡ này chứ, lấy đại một thứ gì đó cũng đủ để tiêu xài cả đời rồi.
Không có ai muốn vứt bỏ những thứ đã ôm vào trong ngực về.
Cả nhóm bàn bạc với nhau, không biết là ai nghĩ ra một kế, rằng chúng ta không lấy, chúng ta”mượn” thôi.
Mang những thứ này đến hiệu cầm đồ cầm cố, có thể lấy được nhiều tiền vốn, dùng số tiền ấy đi làm gì đó, kiếm được tiền thì mang về chuộc lại, trả cho Sơn Thần!
Thế chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, làm sao ngươi biết được ngươi có tiền vốn thì chỉ lời chứ không lỗ?
Nhưng nhóm người này cần cần một cái cớ, họ vái lạy quan tài, nói rằng về sau giàu có sẽ trả lại, sau đó bắt đầu chọn nhặt báu vật...Họ chọn lựa đến hoa cả mắt, không biết món đồ nào đáng giá nhất.
Trái lại có một kẻ lỗ mãng hay lên mạng đọc tiểu thuyết về thần tiên ma quái, tinh hơn người khác, hắn cứ nhìn chằm chằm vào quan tài. Vật bồi táng bên ngoài nhiều, nhưng bình thường thứ quý giá nhất vẫn là thứ ngay cạnh thi thể.
Theo truyền thuyết, Từ Hy được an táng với một viên dạ minh châu trong miệng, tay cầm ngọc như ý, một món trong đó đáng tiền hơn trăm món châu báu bên ngoài.
Trùng hợp là tên này từng làm việc ở tiệm quan tài, cho nên biết cách mở nắp quan tài, trước khi bị người khác ngăn lại, hắn đã tháo đinh trấn hồn “ba dài hai ngắn” ra một cách thành thạo.
Nắp quan tài mở ra, âm khí ập vào mặt, rét căm căm như mở tủ lạnh, khiến già trẻ ở đây hãi hùng, có người nhắc thế này không tốt: Khí bốc lên từ quan tài, đại hung bất lợi, không phải xác chết vùng dậy đấy chứ?
Nhưng tên lỗ mãng nọ cười nhạo những người này, nói đám nông dân các ngươi thì biết cái gì, nhìn là biết đây là đồ cũ rích rồi, kiểu gì cũng được khoảng trăm năm, chắc chắn bên trong chỉ còn lại mảnh xương thôi, vùng dậy cái quái gì?
Nói xong hắn ghé lại gần nhìn xem, bỗng “ớ” một tiếng.
Ngươi nói xem ai có thể kiềm chế sự hiếu kỳ chứ? Những người khác cũng không nhịn được, bèn xúm lại xem, vừa ngó một cái là già trẻ ai nấy cũng mắt tròn mắt dẹt.
Nằm trong chiếc quan tài đỏ sẫm ấy là một cô gái yêu kiều.
Cô gái này không giống công chúa Tiểu Hà hay Tân Truy phu nhân, nàng giống hệt người sống, như thể có thể ngồi dậy bất cứ lúc nào, có người gần như cho rằng một cô gái sống sờ sờ chui vào trong quan tài nằm ngủ.
Nhưng ý tưởng này khá là đáng sợ: Làm gì có người sống nào rỗi hơn vào trong quan tài ngủ.
Nhìn kỹ lại thì thấy cô gái ấy còn đội mũ phượng, mang khăn quàng vai.
Qua bao nhiêu năm mà bộ hỷ phục này không hề mục nát, trông hệt như mới!
Có người lẩm bẩm, thi thể bình thường sao có thể không phân hủy trong thời gian dài như thế được? Chỉ nghe nói xác người chết oan mới không thối rữa.
Câu này làm mọi người ở đây run bần bật vì sợ.
Nhưng tên lỗ mãng kia không sợ hãi, hắn nói các ngươi sợ thì vứt châu báu xuống, ta lấy hết.
Sau đó hắn đi sờ miệng của cô gái.
Hắn tách miệng nàng ra, không ngờ lấy ra được thứ gì đó từ sau đôi môi đỏ son như nụ hoa của cô nàng thật.
Thứ đó có màu xanh biếc, giữa mùa hè lại tỏa ra hơi lạnh, khi chiếu đèn pin vào nó, cả ngôi mộ sáng rực lên, ánh sáng xanh lục phủ kín khắp nơi.
Mọi người thấy thế thì hâm mộ vô cùng, đúng là to gan no bụng nhát gan chết đói, thứ mà tên lỗ mãng tìm được có khi chính là dạ minh châu trong truyền thuyết.
Nhưng họ cũng chỉ hâm mộ vậy thôi chứ không ai dám sờ vào đồ vật trong quan tài, chỉ có thể nuốt nước miếng thèm thuồng, nhìn đối phương cất vòng tay và nhẫn của cô gái vào trong túi.