Chương 481: Giữ Bí Mật
Thì ra, hôm qua lão Tam chạy xe, vốn dĩ định tìm Trương Vĩ Lệ, nhưng đi đến giao lộ thì bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó túm lấy mình, kéo lên núi.
Lão Tam sợ mất mật. Hắn cũng biết chuyện về tỳ hưu bằng bạch ngọc, nghĩ sông có lúc người có khúc, hôm nay đến lượt mình, vốn đang nhắm mắt chờ chết rồi, thế nhưng không biết vì sao, vật ấy vung tay lên ném hắn ra.
Hắn có cảm giác hình như mình nện trúng thứ gì đó, sau đó không còn biết gì nữa, vừa mở mắt ra thì phát hiện mình còn sống, lảo đảo định đi xuống núi, kết quả lại vấp phải cái gì, quay ra nhìn xem, không ngờ lại là vài người chết đen sì, chưa kịp la hét thì đám người chết đã xông lên bóp cổ hắn, khi hắn sắp tắt thở, đám người chết bỗng đứng dậy quay đầu lại, nhờ thế hắn mới tránh được một kiếp.
Ta nhìn lại tướng mạo của người này, thế là ngớ ra.
CMN, đây chẳng phải mệnh kim cương toản sao?
…
Thật ra, trông lão Tam khá hung dữ: Xương gò má cao, hốc mắt trũng sâu, diện mạo hết sức tục tằn, nói khó nghe thì giống người vượn Bắc Kinh chưa tiến hóa, ngươi xem trong lệnh truy nã, rất nhiều tội phạm đều có tướng mạo tương tự.
Mệnh của kiểu người này phạm “tuyệt”, chắc chắn sinh ra và lớn lên gia đình không hạnh phúc, tục ngữ có câu “vua thua thằng liều”, kiểu người này côi cút một mình, dễ sa vào con đường phạm tội – không còn gì để mất nữa, cho nên không sợ gì cả.
Nhưng mệnh kim cương toản có một điểm khác biệt với người tuyệt mệnh bình thường, phần sau đầu của người tuyệt mệnh thường hơi bẹp – khắc người khác khắc cả bản thân, phải chết oan uổng, nhưng phần sau đầu của mệnh kim cương toản thì nhọn, giống như góc tam giác, người mang số mệnh này không chỉ mệnh cứng mà còn mạng lớn, tai họa nào “cắn” hắn một cái có khi còn bị mẻ răng.
Có câu yêu tinh ăn thịt người, mà hắn thì ngược lại, là nam thanh niên làm thịt yêu tinh.
Tà ma dây vào hắn sẽ chịu chung cảnh ngộ với người thân của bạch hổ nữ Trương Vĩ Lệ, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo.
Thảo nào hắc cương lại bị bọn ta giết sạch – thời vận quá kém do bị hắn liên lụy, không chỉ hắc cương mà có lẽ cả “tỳ hưu bạch ngọc” bắt hắn cũng bị mệnh kim cương toản khắc dẫn đến xảy ra chuyện không may, trời xui đất khiến ném hắn ra.
Ta cầm lòng không đặng đi sờ phần đầu nhòn nhọn của hắn. Mệnh kim cương toản trăm năm khó gặp, ta dính tí sát khí của nó, biết đâu có thể trừ tà.
Lão Tam để mặc cho ta sờ, vẻ mặt ngơ ngác, miệng há to, trông khờ khạo đơn thuần.
Trình Tinh Hà thấy thế cũng muốn giành sờ với ta, Ô Kê tuy không biết là chuyện gì nhưng không cam lòng yếu thế, cũng xoa đầu lão Tam như xoa bóng.
Ta hoàn hồn, vội đánh rớt tay hai người họ:
“Được rồi, được rồi, đâu phải gấu trúc đâu, xoa nhiều khiến người ta trọc đi đấy.”
Lão Tam không giận:
“Không sao, không sao, mạng của ta là do tiên sinh cứu, sờ một lát thì có làm sao, trọc cũng không thành vấn đề.”
Lông mày của lão Tam vừa rậm vừa cứng, trọng nghĩa khí, là kiểu người nhận ơn một giọt trả ơn một dòng, đáng giá kết bạn.
Ta lập tức hỏi hắn, có nhìn rõ tỳ hưu bạch ngọc trông ra sao không?
Lão Tam lắc đầu, mặt lộ vẻ hoảng sợ:
“Không biết! Ta đàn chạy xe ôm như bình thường thì một bàn tay lớn túm ta trên xe xuống, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, lúc ấy trời tối, ta lại sợ quá, không phát hiện ra gì cả, nhưng mà...”
Hắn suy nghĩ rồi nói tiếp:
“Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, dường như ta ngửi thấy một mùi thơm.”
Tỳ hưu bạch ngọc này còn có mùi thơm nữa ư?
Đúng rồi, ngay từ đầu thôn họ tập thể lên núi xem cái gì đó nên mới bị tỳ hưu bạch ngọc quấy phá, Trương Vĩ Lệ nói khi đó hắn cũng lên núi, ta hỏi hắn, hôm ấy họ lên núi rốt cuộc nhìn thấy cái gì?
Lão Tam nghĩ ngợi, rồi lúng túng trả lời:
“Không phải ta không muốn nói...Ta đã thề rồi, phải giữ bí mật về chuyện này.”
Trình Tinh Hà tiện tay đầy phần đầu nhọn của hắn:
“Giữ bí mật? Đã chết bao nhiêu người rồi mà ngươi còn giữ bí mật làm gì, nếu ngươi không nói thì chẳng khác nào chính ngươi là người đã hại chết những người đó.”
Lão Tam méo miệng, hiển nhiên hắn là người có thể giữ bí mật, chỉ có điều cảm nhớ ơn cứu mạng của ta, hắn do dự mãi, bởi vì tin tưởng ta nên mới kể chuyện này ra.
Thì ra tối hôm đó có sấm sét, núi Tỳ Hưu bị sét đánh trúng, phát ra ánh sáng kỳ lạ, thế là họ chạy đến xem.
Nơi ấy ở trên đỉnh núi, họ đi xem, tức khắc trợn tròn mắt, một măng đá dài bị bổ trúng, lộ ra một hốc lớn đằng sau – bên trong toàn là của báu sáng lóng lánh.
Hào quang làm dân bản xứ quáng mắt, nào là chén vàng mẫu đơn quấn lụa, nào là hộp bạc khảm xà cừ, nào là phục sức lộng lẫy, viện bảo tàng còn chẳng có nhiều báu vật đến thế.