Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 480 - Chương 480 - Nào Có Ai Biết Được

Chương 480 - Nào Có Ai Biết Được
Chương 480 - Nào Có Ai Biết Được

Chương 480: Nào Có Ai Biết Được

Ta lập tức xem khí, nhưng chưa kịp nhìn rõ ràng thì ta đã giữ Ô Kê lại:

“Đừng nhúc nhích.”

Ô Kê sững sờ, vừa định mở miệng thì ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra chém về phía hắn.

Hành động này của hắn suýt nữa làm Ô Kê sợ vãi tè ra quần, hắn chưa kịp thốt lên “Ối mẹ ơi” đã nghe thấy tiếng rầm rầm bỗng vang lên sau lưng.

Một người bị sát khí của Thất Tinh Long Tuyền hất tung, ngã nhào trên mặt đất.

Vừa rồi, một bàn tay đen sì của thứ này sắp tóm cổ Ô Kê.

Trình Tinh Hà chạy lại, còn không quên trách móc Ô Kê:

“Địa cấp cơ đấy, ngươi cống tiền cho công đức à?”

Trình Tinh Hà nói thế làm Ô Kê chột dạ:

“Ta, ta mới Địa cấp bậc bốn thôi, không lợi hại như Địa cấp bậc một cũng là bình thường thôi mà.”

Không ai để ý đến hắn, bọn ta đều đang nhìn về phía “người” nọ.

Vừa rồi ta cũng đã nhận ra: Đó không phải là người nữa, mà nó mang theo thi khí.

“Người” đen thui từ đầu đến chân, bị sát khí của Thất Tinh Long Tuyền tổn thương, không động đậy nữa.

Nhưng đồng thời, nhiều “người” màu đen bắt đầu xuất hiện.

Ngay lập tức ta nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền, nhưng Tiểu Hắc Vô Thường che trước mặt ra, bắn một thứ gì đó rất nhỏ ra ngoài.

Thứ đó trông giống như con quay mà học sinh tiểu học hay chơi, nói bay một vòng rồi quay trở lại trong tay hắn, mà những “người” màu đen không động đậy nữa, lần lượt ngã xuống đất.

Trình Tinh Hà nhìn không chớp mắt:

“Huyết trích tử?”

Tiểu Bạch Vô Thường nói với vẻ kiêu ngạo:

“Ngươi đoán đúng rồi.”

Tiểu Hắc Vô Thường mỉm cười, ẩn giấu công danh.

Đi chung với họ lâu rồi mà chưa từng thấy họ bộc lộ bản lĩnh đối phó tai họa, không hổ là Địa cấp bậc một.

Những “người” này là một loại cương thi, tên là hắc cương.

Cương thi chia ra làm nhiều loại, bao gồm tử cương, bạch cương, hắc cương, lục cương, mao cương, phi cương, hắc cương được xem như một loại rất lợi hại, tương tự như Âm Thanh quỷ sai.

Trình Tinh Hà lầu bầu:

“Nơi này đâu đâu cũng là bảo vật, không phải sơn mị thì là hắc cương...”

Nói rồi hắn móc một chiếc bình nhỏ ra đi cạo bột phấn trên người hắc cương, Bạch Hoắc Hương vội nói:

“Để phần cho ta một ít!”

Đúng là tận dụng cơ hội.

Cương thi ban đầu sẽ tím tái, sau đó mọc lông trắng, lông trắng biến thành màu đen thì gọi là hắc cương, cơ thể của hắc cương đen sì, rất giống thợ mỏ, thật ra lấy thứ bột đen này hòa với vô căn thủy, chuyên để trị liệu thi độc.

Ô Kê tỏ ra thất vọng:

“Chẳng lẽ bóng người ban nãy là thứ này à? Đây là người dân trên núi chết trong ngọn núi này?”

Bạch Hoắc Hương nhìn chằm chằm vào tay của hắc cương, nói:

“Từ độ mài mòn của bàn tay, có thể nhìn ra được những người này hay dùng xẻng Lạc Dương, đây không phải là dân miền núi bình thường mà là phiên sơn khách.”

Người trong nghề gọi dân trộm mộ là phiên sơn khách, thật ra họ và nghề nghiệp của bọn ta có điểm chung, ấy là vào núi đáp huyệt.

Vì thế rất nhiều phiên sơn khách có sẵn một lượng kiến thức nhất định về phong thủy, họ phải đi xem nơi nào có báu vật.

Phiên sơn khách...Lẽ nào ở đây có mộ lớn?

Nơi này tiếp giáp Chu Tước cục, linh khí tràn đầy, ai chết ở đây quả thực rất dễ trở thành cương thi.

Nhưng đột nhiên, một bóng người thò ra, ta phản xạ có điều kiện định chém hắn, nhưng nhìn kỹ thì thấy khí của người nọ hơi khác...Là người sống!

Ta vội vàng thu Thất Tinh Long Tuyền lại, khiến mình lảo đảo, đứng không vững.

Người kia cũng đen sì từ đầu đến chân, hắn nói với bọn ta:

“Cảm ơn...Cảm ơn ơn cứu mạng...”

Giọng địa phương.

Hắn còn chưa nói xong thì đã ngã lăn ra đất.

Có thể thấy được nhiều dấu tay màu đen trên cổ hắn, hiển nhiên trước khi bọn ta đến, hắn đang bị hắc cương bóp cổ.

Bạch Hoắc Hương chế thuốc ngay tại chỗ, hòa tan bột hắc cương ra cho hắn uống.

Mùi của bột hắc cương cực kỳ buồn nôn, người nọ bị rót thuốc, nghiêng đầu nôn ra lượng lớn chất lỏng màu xanh lá rồi ho khan dữ dội.

Bạch Hoắc Hương đứng dậy:

“Có thể ho được là sống rồi.”

Quả nhiên, một lát sau người nọ tỉnh lại, rối rít cảm ơn bọn ta.

Ta hỏi hắn, sao lại chạy đến đây?

Người nọ thở dài:

“Nào có ai biết được. Ta bị bắt đến đây!”

Bị bắt?

Ta phấn khởi, đây là một trong những người mất tích sao?

Người nọ giới thiệu với bọn ta, hắn chạy xe ôm dưới núi.

Xe ôm...Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau, tức thì mừng ra mặt:

“Ngươi có phải là lão Tam không?”

Người nọ giật mình:

“Ôi trời, ngài đúng là thần tiên sống, ngay cả tên của ta cũng tính ra được!”

Không ngờ người này chính là lão Tam mà Trương Vĩ Lệ nhờ bọn ta đi tìm!

Nếu tìm được người này thì chẳng phải biết được đáp án rồi sao?

Ta vội hỏi hắn, rốt cuộc hắn bị thứ gì bắt đi, sao mà trốn thoát được?

Lão Tam nghe ta hỏi thì vỗ đùi đét một cái:

“Chuyện này nói ra thì rất dài.”

Bình Luận (0)
Comment