Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 479 - Chương 479 - Cảnh Giác

Chương 479 - Cảnh Giác
Chương 479 - Cảnh Giác

Chương 479: Cảnh Giác

Trình Tinh Hà cũng cảm thán:

“Người không lớn mà lỗ tai không nhỏ.”

Trong Động Trung Kinh có viết: “Lỗ tai như kim, nhà không cắc vàng”. Lỗ tai của một người càng nhỏ thì càng ngu dốt vô tri, người như thế đời này khó có làm nên thành tựu gì, phát tài, giàu sang chỉ là chuyện viển vông, mặt khác nếu lỗ tai càng to thì tương ứng với đó là chỉ số thông minh càng cao, tài vận tốt. Xem ra Tiểu Hắc Vô Thường là người có mệnh thông minh phú quý, có lẽ nghèo rớt mồng tơi chỉ là tạm thời, chẳng mấy chốc là đổi vận.

Ta bắt đầu suy xét, chẳng lẽ lần này Tiểu Hắc Vô Thường có thể thành công phá giải Chu Tước cục phát tài? Nếu là thế thật thì đi chung với hắn sẽ được thơm lây.

Nhưng đột nhiên, Ô Kê chỉ vào một cái cây đằng trước và nói:

“Sư phụ, ngươi nhìn kia! Hình như...Là người!”

Ta lập tức nhìn theo hướng Ô Kê chỉ, quả nhiên phát hiện một người đang đi trong rừng.

Người của Đỗ Hành Chỉ?

Bọn ta muốn đi xuống, nhưng trên mặt đất toàn là sơn mị, không nhảy xuống được, nhưng không hiểu sao đám sơn mị bỗng nhiên lũ lượt bò về, trong thoáng chốc mặt đất đã trống không.

Trình Tinh Hà phấn khởi, huých vai ta:

“Ngươi có thấy không, họ đi ngủ trưa đấy, anh đây không nói sai mà!”

Dạo này ta chưa gặp phải chuyện nào may mắn thế này!

Ta nhảy xuống trước, quả nhiên, bầy sơn mị không trở ra nữa, ta yên tâm, gọi mọi người xuống, bọn ta chạy đến nơi bóng người xuất hiện, Bạch Hoắc Hương quay đầu lại nhìn, biểu cảm có phần kỳ lạ.

Ta hỏi nàng nhìn cái gì?

Nàng suy nghĩ, rồi nói khẽ:

“Ngươi có phát hiện ra không, hình như có gì đó không hợp lý.”

Hả? Ta bảo nàng nói tường tận.

Nàng đáp:

“Ngươi có chú ý đến lưng của sơn mị không?”

Tuy sơn mị rất đẹp, nhưng với ta lại chẳng khác gì đàn bò, đàn dê cả, ta không coi họ như con người, đương nhiên không để ý đến phần lưng của họ.

Bạch Hoắc Hương nói tiếp:

“Trên lưng họ có trồng thứ gì đó...Vừa rồi, họ đột nhiên quay về không giống như đi ngủ trưa, mà hình như bởi vì thứ trên lưng.”

Ta vô cùng bất ngờ, vậy có nghĩa là đám sơn mị ấy bị người khác điều khiển, họ...Còn có chủ nhân?

Bạch Hoắc Hương lắc đầu:

“Ta không biết trên người họ trồng cái gì, tóm lại nơi này rất bất thường, bây giờ ngươi không thể hành khí, mọi việc nhất định phải cẩn thận.”

Trình Tinh Hà thấy bọn ta không theo kịp thì gọi với lại:

“Hai người các ngươi đừng nấu thức ăn cho chó nữa, bọn ta ăn no quá rồi, nếu không mau chóng đuổi theo thì còn cái nịt.”

Nấu thức ăn cho chó cái đầu nhà ngươi, ta thấy ngươi không cần cái nịt mà cần ăn đòn ấy.

Bạch Hoắc Hương nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ đỏ mặt đuổi theo.

Địa thế ở đây rất xấu, hiển nhiên bình thường ít người ghé thăm, ta còn tưởng Bạch Hoắc Hương sẽ gặp khó khăn khi di chuyển, không biết có cần cõng nàng không, ai ngờ Bạch Hoắc Hương bước đi phăm phăm, khỏe không kém gì Ách Ba Lan.

Không chỉ có thế, nàng còn chỉ cho bọn ta biết cỏ cây nào ở địa hình nào có độc, trên cành cây nào dễ cho rắn, xem ra là người dày dặn kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại.

Ngay cả Tiểu Hắc Vô Thường cũng phải nhìn nàng với con mắt khác, nghĩ thầm siêu chuông dược đúng là danh bất hư truyền.

Bạch Hoắc Hương mặt ngoài tỏ ra lạnh lùng, nhưng khóe miệng bất giác cong lên, hiển nhiên khá là đắc ý.

Ô Kê nhìn nàng với ánh mắt sùng bái, sau đó lại nhìn ta đầy ai oán:

“Sư phụ, bái sư học nghệ đã lâu, đồ đệ không cầu mong gì khác, chỉ mong học được vài chiêu mở vận đào hoa.”

Ta vỗ đầu hắn một phát, người đã nặng hơn 50 kg rồi có thể chín chắn hơn được không, đột nhiên nghe thấy Trình Tinh Hà lẩm bẩm:

“Xong rồi, vẫn không đuổi kịp, mất dấu rồi.”

Ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên trông thấy vài con chim dáo dác bay về phía bên phải.

Tốt rồi, đám bồ câu rừng xám ấy rất ngáo ngơ, chúng sẽ không bay đi trừ phi bị động tĩnh lớn dọa sợ.

Chúng bay từ bên trái sang, chắc chắn người kia đang ở bên trái.

Quả nhiên, đuổi theo được một lúc thì nhìn thấy dấu chân trong bị cỏ dại.

Bụi cỏ cao đến đầu người, dấu vết hãy còn rất mới, mùi cỏ xanh ập vào mặt, hiển nhiên vừa mới có người đi qua đây.

Ô Kê mừng lắm, há mồm toan gọi Đỗ Hành Chi, nhưng Trình Tinh Hà giữ chặt hắn lại,

“Yên đã, bụi cỏ này có vấn đề.”

Ta cũng đã nhìn ra.

Người bình thường khi đi qua bụi cỏ cao thế này nhất định phải gạt cỏ sang hai bên, rồi giẫm lên bụi cỏ để đi tiếp.

Nhưng nếp gấp trên cỏ không hợp lý, dường như người nọ không gạt cỏ ra mà cứ xông thẳng vào.

Ngọn cỏ rất sắc, nếu không rẽ vạt cỏ thì nhất định sẽ xước xát khắp người, người bình thường sẽ không làm như vậy.

Lúc này Ô Kê mới nhận ra:

“Người này...Không biết đau à? Là gấu chó chắc?”

Hoặc là gấu chó, hoặc là hắn gặp phải nguy hiểm nào đó, không kịp gạt bụi cỏ ra.

Hắc Bạch Vô Thường cũng trở nên cảnh giác.

Bình Luận (0)
Comment