Chương 478: Đường Tắt
Ta nắm chặt món đồ, cười híp mắt và nói:
“Ta tặng y nguyên câu này lại cho ngươi...Ngươi trả lại mật quyển Tứ Tượng cục của bọn ta đi đã.”
Tiểu Hắc Vô Thường khựng lại, hắn cười gằn:
“Thằng lỏi, thì ra là chờ ta ở chỗ này...”
Sau đó hắn sực nhận ra, tức khắc nghiến răng nghiến lợi:
“Chẳng lẽ...Nửa mật quyển lần trước cũng do ngươi trộm?”
Trình Tinh Hà vội nói:
“Không phải trộm, nói khó nghe thế hả, nó vốn là của bọn ta...Ngươi có biết để lấy được nó mà bọn ta suýt mất mạng nhiều lần không hả?”
Ta bảo Trình Tinh Hà đừng nói nhảm nữa, nói với họ cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao bọn ta không cần đến độc dược, mà nó dường như cực kỳ quan trọng với họ, nêu quan trọng đến vậy thì đổi với ta.
Nếu không đổi...Ta thả tay ra một cái là sợi dây chuyền sẽ rơi xuống, để họ xem rồi làm.
Tiểu Hắc Vô Thường nhìn chăm chăm Vạn Thọ hoàn, ta biết, việc này xác định trăm phần trăm rồi.
Quả nhiên, Tiểu Hắc Vô Thường cắn răng, nói:
“Được, nhưng có một điều kiện.”
Ta nhìn hắn:
“Ngươi nói đi.”
Tiểu Hắc Vô Thường nói:
“Chu Tước cục, bọn ta cũng phải đi theo các ngươi. Các ngươi không thể bỏ bọn ta lại.”
Trình Tinh Hà đứng sau lưng túm áo ta một cái, ý bảo nếu họ đi theo thì họ cướp luôn chậu châu báu, làm gì còn phần của chúng ta nữa?
Tiểu Hắc Vô Thường tung hoành giang hồ bao năm nên cũng tinh ranh lắm, hắn đoán được Trình Tinh Hà nghĩ gì:
“Nếu tìm được chậu châu báu thì bọn ta không tranh cướp với các ngươi, chỉ cần cho bọn ta dùng một lần là được, chỉ một lần thôi, dùng xong bọn ta và các ngươi sẽ tách ra ngay, đời này không dây dưa gì với các ngươi nữa.”
Rồi hắn bổ sung:
“Có thể lấy chu sa hoàng phiếu thề với Quan nhị gia.”
Lấy chu sa hoàng phiếu mà thề, đó là lời thề cao cấp nhất trong nghề - tức là truyền đạt lời thề đến Quan nhị gia vốn gắn liền với hai chữ “trung nghĩa”, để Quan Công làm chứng, nếu vi phạm lời thề thì Quan Công đích thân đến giáng tai họa cho kẻ đó.
Bình thường không ai dám thề bậy, xem ra Tiểu Hắc Vô Thường không nói đối.
Ta suy nghĩ rồi hỏi:
“Nếu vậy thì chúng ta là châu chấu trên một sợi dây rồi, không cần gì phải giấu giếm nhau cả...Vạn Thọ hoàn rốt cuộc có tác dụng gì?”
Tiểu Hắc Vô Thường cắn răng, hiển nhiên không muốn nói, nhưng đồ vật ở trong tay ta, hắn đành phải trả lời:
“Đó là...Thuốc giải.”
Thuốc giải?
Ta chưa kịp lên tiếng thì Bạch Hoắc Hương còn tỏ ra sốt rốt hơn ta:
“Loại thuốc cực độc này là thuốc giải gì?”
Tiểu Hắc Vô Thường bỗng mỉm cười chán chường:
“Thuốc giải giúp hai bọn ta trở thành người bình thường.”
“Người bình thường?”
Bạch Hoắc Hương sững sờ:
“Có thể giúp các ngươi...Lớn lên?”
Tiểu Hắc Vô Thường gật đầu một cách lạnh lùng.
Để trở thành người bình thường, nhà họ phải nói là dốc hết toàn lực mới tìm được Vạn Thọ hoàn.
Nhưng trên đời này chỉ có một viên thuốc, mà họ có hai người.
Hai anh em không ai chịu dùng nó, khiến người còn lại không còn hy vọng khôi phục, cũng bởi vì anh em yêu thương nhau, cho nên những năm qua vẫn luôn nhường nhịn người kia mãi không có kết quả, chỉ có thể trì hoãn.
Nhưng mới đây họ biết chuyện Tứ Tượng cục bị phá, hơn nữa còn biết được tin vật trấn giữ Chu Tước cục là chậu châu báu.
Mọi chuyện không giống như những gì bọn ta tưởng tượng trước đây. Đối với họ, tuy phát tài cứu lại Huyền gia quan trọng, nhưng việc quan trọng hơn là họ muốn lợi dụng đặc tính nhân bản một đồ vật lên nhiều lần của chậu châu báu để nhân đôi Vạn Thọ hoàn!
Trình Tinh Hà buột miệng:
“Tốn nhiều công sức tìm chậu châu báu như vậy, ta thấy không bằng tìm nốt loại dược liệu cuối còn nhanh hơn! Mà dược liệu còn thiếu là gì?”
Tiểu Hắc Vô Thường cười khẩy:
“Ngươi thì biết cái gì, dược liệu thất truyền chính là sừng rồng!”
CMN, chẳng trách! Năm xưa Huyền gia họ lên đảo Tiểu Hồ Lô săn rồng, liên lụy một gia tộc, thì ra là vì sừng rồng!
Kết quả thế nào bọn ta cũng đã biết, tiền mất tật mang.
Nghe đến đây, Bạch Hoắc Hương không kiềm chế được bèn nói:
“Rốt cuộc tại sao các ngươi không lớn lên được?”
Tiểu Hắc Vô Thường cắn răng, mắng:
“Liên quan quái gì đến ngươi? Những việc còn lại không có quan hệ gì với các ngươi, không thể trả lời.”
Nhưng ta có thể thấy được, nắm tay hắn siết chặt, ống tay áo rộng lớn cũng không che giấu được cơ thể run rẩy.
Không muốn nói tiếp, hình như là bởi vì sợ hãi.
Nếu hắn không chịu trả lời thì cũng không thể bổ đầu hắn ra được, ta nói được thôi, việc này dừng lại ở đây, việc chúng ta cần làm bây giờ là nghĩ cách tiếp tục tìm được Đỗ Hành Chỉ và Chu Tước cục, ta sẽ bảo Hắc Bạch Vô Thường lấy mật quyển Chu Tước cục ra, mọi người cùng nhau xem.
Chưa biết chừng có thể ra khỏi nơi này bằng đường tắt nào đó.
Tiểu Hắc Vô Thường do dự một lát rồi mới lấy mật quyển ra. Ta chịu phục luôn, không ngờ hắn lại xoắn mật quyển lại thành sợi dài, nhét vào trong lỗ tai!