Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 477 - Chương 477 - Vạn Thọ Hoàn

Chương 477 - Vạn Thọ Hoàn
Chương 477 - Vạn Thọ Hoàn

Chương 477: Vạn Thọ Hoàn

Nhưng ta cũng không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, ta cố gắng kéo Hắc Bạch Vô Thường lên.

Dù sao Hắc Bạch Vô Thường cũng không trẻ tuổi, vừa rồi đu dây leo cũng đã hao hết sức lực rồi, ta kéo họ lên, sau đó vỗ lưng cho họ.

Mãi một lúc lâu sau, hai người họ mới lấy lại sức, Tiểu Hắc Vô Thường nhìn ta, giọng con nít hơi ồm ồm:

“Bọn ta không phải trẻ con vô tri, đừng tưởng ngươi cứu bọn ta thì bọn ta phải mang ơn đội nghĩa.”

Tiểu Bạch Vô Thường nghe anh trai mình nói thế, tuy hơi do dự nhưng vẫn cắn răng, nói một cách gượng gạo:

“Ca ca ta nói phải.”

Thấy thế, Trình Tinh Hà cáu tiết:

“Thất Tinh, nói đã nói ngươi hay lo chuyện bao đồng, làm điều thừa, cứu bọn ta làm gì, cứ để mặc họ tự sinh tự diệt là được.”

Ta không trả lời, mà đứng dậy, nhảy về cây của bọn ta.

Ô Kê nhìn ta, hai mắt sáng rực:

“Sư phụ, ngươi từng bị nhện biến dị cắn à?”

Cắn cái đầu ngươi ấy, ta đâu phải Người Nhện.

Bạch Hoắc Hương cắn răng nhìn ta chằm chằm, hiển nhiên là muốn mắng ta, nhưng đột nhiên nàng ôm chầm lấy ta, giọng nghẹn ngào:

“Làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng...”

Trình Tinh Hà tỏ vẻ “Ta biết ngay mà”, còn Ô Kê bày ra vẻ tan nát cõi lòng.

Ta chỉ đành ngại ngùng vỗ lưng Bạch Hoắc Hương:

“Ta không sao rồi đây thây.”

Bạch Hoắc Hương định thần lại, vội đẩy ta ra, ngồi xổm một bên không nói gì.

Trịnh Tinh Hà lườm Hắc Bạch Vô Thường một cái, sau đó quay sang nói với ta:

“Ngươi nói xem ngươi cứu hai lão bất tử kia làm gì? Ngươi là thánh mẫu chuyên đi cứu vớt người khác à?”

Ta không nói gì, chỉ nắm chặt đồ vật trong tay.

Vừa rồi nhân lúc kéo hai người họ lên, ta đã lấy được sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Hắc Vô Thường.

Nếu không nắm lấy cơ hội này thì không biết đến khi nào mới trộm mật quyền về được.

Giờ thì tốt quá, cuối cùng cũng không cần nể nang họ nữa rồi.

Nghĩ vậy, ta quay lưng về phía Hắc Bạch Vô Thường, lấy vòng cổ ra xem. Mặt dây chuyền hình bầu dục, bên trong rỗng không, có thể cất giữ thứ gì đó quan trọng.

Nhưng khi mở mặt dây chuyền ra, ta sững sờ, bên trong không phải mật quyển.

Mà là một vật hình cầu màu đen, tỏa ra mùi thuốc kỳ lạ.

Không phải mật quyển thì ngươi giữ kỹ thế làm gì? Không phải khiến người khác thất vọng à? Nhưng nghĩ lại, không đúng, Tiểu Hắc Vô Thường coi trọng nó đến thế, chưa biết chừng thứ này cũng quan trọng như mật quyển.

Bạch Hoắc Hương ngửi thấy mùi thuốc này thì ngẩng đầu lên, vừa trông thấy thứ trong tay ta thì lắp bắp kinh hãi:

“Lý Bắc Đẩu, ngươi lấy thứ này từ đâu ra?”

Ta ra hiệu cho nàng đừng lớn tiếng, rồi thấp giọng hỏi:

“Đây là cái gì?”

Bạch Hoắc Hương phản ứng nhanh, nàng lại gần, nói nhỏ:

“Đây...Hình như là Vạn Thọ hoàn trong truyền thuyết.”

Vạn Thọ hoàn? Vừa nghe tên đã cảm thấy nó chắc chắn là loại đan dược lừa đảo – có liên quan đến trường sinh bất lão.

Chẳng lẽ là thứ lần trước họ trộm được từ phòng đan dược?

Nhưng Bạch Hoắc Hương lắc đầu, nói nhỏ:

“Không giống nhau...Cái này chưa tồn tại lâu đến thế.”

Ta bảo Bạch Hoắc Hương nói cho ta biết, nó dùng để làm gì?

Bạch Hoắc Hương do dự một lát rồi mới trả lời:

“Đây là một loại thuốc độc, kịch độc, ta cũng chỉ được nghe kể về truyền thuyết của nó thôi, nghe nói một vị thuốc trong đó đã tuyệt chủng hoàn toàn rồi, vốn dĩ đã thất truyền từ lâu.”

Một thứ thuốc độc mà lại quý hiếm như thế chẳng phải không có tác dụng gì sao? Chắc chắn không đáng sợ bằng kali xyanua.

Chỉ có điều hắn giữ khư khư thứ này làm gì? Lẽ nào gặp chuyện gì đó thì dùng nó để tự sát nhằm giữ bí mật, giống như tử sĩ thời xưa?

Cùng lúc đó, Tiểu Hắc Vô Thường đã khôi phục, hắn giơ tay sờ cổ, vẻ mặt thay đổi ngay tức thì, hắn vội cúi đầu nhìn dưới đất.

Bên dưới mặt đất, sơn mị xúm lại một chỗ như đàn cá chép chờ cho ăn, không hề có ý định tản ra, chúng còn cười với bọn ta.

Tiểu Hắc Vô Thường cắn răng, đột nhiên cầm lấy một dây mây, toan nhảy xuống.

Ta sửng sốt, vì loại độc dược này mà hắn sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình ư?

May mà Tiểu Bạch Vô Thường lôi hắn lại:

“Ca, ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Hắc Vô Thường hất tay hắn ra:

“Thứ kia mất rồi, nhất định là rơi xuống dưới, ngươi ở đây chờ, ca đi tìm về cho ngươi.”

Nhưng Tiểu Bạch Vô Thường ôm lấy Tiểu Hắc Vô Thường, gào lên:

“Ca, nó không quan trọng bằng mạng mình!”

“Sao lại không?”

Tiểu Hắc Vô Thường hét to:

“Không tìm thấy thì chúng ta cũng xong đời!”

Xong đời? Tại sao thứ thuốc độ ấy lại quan trọng đến thế?

Thứ này cũng không quan trọng với ta, đã thế chi bằng dùng nó để đổi lấy mật quyển.

Vì thế ta lập tức lớn tiếng nói:

“Thứ đó không bị mất.”

Tiểu Hắc Vô Thường đã thò một chân xuống rồi, nhìn thấy món đồ trong tay ta tức thì mừng rỡ, ngay sau đó mặt mày tím tái, nổi trận lôi đình:

“Đồ khốn, thì ra là ngươi...Trả đồ vật của tao lại đây!”

Nói xong hắn lao ngay về phía ta.

Bình Luận (0)
Comment