Chương 476: Vớ Vẩn
Ô Kê ngẩng đầu nhìn xung quanh, tức khắc mặt mày tái nhợt, nhờ có Trình Tinh Hà xách hắn lên cây.
Hằng hà sa số sơn mị đang bò ra như suối phun từ đằng sau tảng đá lớn kia!
Cây này không phải cây huyết giác, chưa chắc chúng đã sợ, ta lập tức cầm lấy một mớ dây leo khô quắt, đốt lửa rồi quăng về phía đàn sơn bị định bò lên cây.
Sơn mị sợ lửa, chúng oán hận canh giữ bên dưới, nhìn họ chòng chọc.
Dây leo khô không có nhiều, chẳng bao lâu sau đã đốt hết sạch, mồ hôi nhễ nhại trên trán ta, Ô Kê dè dặt hỏi:
“Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Trình Tinh Hà xen mồm:
“Còn làm gì được nữa, họ thấy được nhưng không ăn được, một lát nữa là sẽ đi về ngủ trưa thôi.”
Nếu thật sự đơn giản như thế thì tốt quá rồi.
Ta ngẩng đầu nhìn Hắc Bạch Vô Thường, kết quả phát hiện họ cũng không khá hơn bạo ta là bao, chắc là do vội không kịp chuẩn bị, hai anh em nhảy lên đu dây leo như Tarzan, từ từ leo lên trên.
Vừa leo, Tiểu Hắc Vô Thường vừa trừng Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà cảm thấy uất ức, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ta đâu biết có sơn mị, trên đó có viết gì đâu…”
Hắn còn chưa nói xong thì Bạch Hoắc Hương đã hô lên với Hắc Bạch Vô Thường:
“Cẩn thận!”
Ta dõi theo tầm mắt của Bạch Hoắc Hương, chợt rùng mình. Một con sơn mị có thể nói là thông minh lạ thường, nó bò lên và cắn dây leo, ý đồ khiến hai anh em rơi xuống, cả bọn đều được lời.
Hắc Bạch Vô Thường thấy thế thì kinh hãi, dây leo đứt thì hai người họ sẽ rơi xuống làm thức ăn cho sơn mị, cho dù là Địa cấp thì cũng khó có thể chạy thoát.
Trái tim của ta vọt lên cổ họng, ta suy nghĩ kế sách, quay đầu lại nói với Trình Tinh Hà và Ô Kê:
“Để ý Bạch Hoắc Hương cẩn thận.”
Bạch Hoắc Hương nghe vậy liền biết ta muốn làm gì, nàng định giữ ta lại, nghiêm giọng:
“Lý Bắc Đẩu, ta nói cho ngươi biết…”
Nhưng ta nhanh hơn nàng, ta giẫm lên cành cây, nhảy sang cây của hắc Bạch Vô Thường.
Trình Tinh Hà đơ ra:
“Sống sót không tốt à?”
Từ nhỏ ta đã giỏi khoản vận động, đám trẻ khác hay có trò nhảy qua rãnh phân, đứa nào nhảy qua được thì thắng, nhảy không qua thì ngã xuống ăn phân, trò này vừa mạo hiểm vừa kích thích.
Ta thèm chơi lắm, thừa dịp họ chơi chán rồi rời đi, ta ra nhảy qua nhảy lại rãnh phân, chưa ngã lần nào cả. Chưa kể sau này ta còn vào đội điền kinh nữa.
Vừa rồi ta liếc thử, khoảng cách từ chỗ ta đến cái cây đối diện không rộng hơn rãnh phân là bao, coi bầy sơn mị đang chực chờ đòi ăn bên dưới là phân thôi.
Gió vụt qua bên tai, tiếng Ô Kê gọi như khóc tang vang lên sau lưng:
“Sư phụ!”
Chân của ta đã đáp xuống cành cây bên kia.
Sơn mị đã cắn đứt nửa dây leo bằng hàm răng sắc nhọn của mình, nàng ngẩng đầu nhìn ta ngờ vực như không biết ta từ đâu ra, nhưng vẻ mặt vô cùng kích động, ngay lập tức nhào về phía ta.
Ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra chém nàng, lần này tuy hất tung nàng xuống nhưng cũng khiến cho cả cái cây rung lên. Không ổn, Thất Tinh long Tuyền quá sắc bén, có khả năng sẽ chém đứt luôn cành cây, vậy thì Hắc Bạch Vô Thường cũng sẽ chết.
Quả nhiên, Tiểu Hắc Vô Thường hét lên tuyệt vọng:
“Ngươi tém tém lại đi!”
Ta không có cách nào khác, đành phải cất Thất Tinh Long Tuyền lại, sơn mị thấy thế tưởng là ta thương hương tiếc ngọc, bèn quấn lấy ta.
Bây giờ không thể hành khí, ta đang định đá nàng xuống, bỗng nghe thấy âm thanh “roẹt”, dây leo vốn đã bị sơn mị cắn mất một nửa không chịu được sức nặng của Hắc Bạch Vô Thường nữa, sắp sửa bị kéo đứt rồi!
Ta còn hơi đâu quan tâm đến sơn mị nữa, lập tức nhảy sang bắt được dây leo, sắc mặt Hắc Bạch Vô Thường thay đổi, vốn đã bày ra vẻ mặt chờ chết rồi, bỗng ngẩng đầu lên trông thấy ta thì đều tỏ ra khó tin nổi:
“Ngươi...”
Đột nhiên ta cảm thấy hít thở không thông, sơn mị đã quấn lấy cổ ta rồi
Giọng nói thê lương của Bạch Hoắc Hương vang lên từ cái cây đối diện:
“Lý Bắc Đẩu...Hai người các ngươi đi cứu hắn đi!”
Cứu cái khỉ ấy, hai người họ làm gì có kỹ năng nhảy rãnh phân chuyên nghiệp giống như ta, ta hít sâu một hơi, một tay nắm chặt dây leo, tay kia vòng ra sau đầu, kẹp cổ sơn mị.
Cho dù dẫn linh châm phát tác thì cũng còn tốt hơn là bị sơn mị bóp cổ chết.
Một luồng hành khí trào lên, ta khép năm ngón tay lại, răng rắc, sơn mị bám sau lưng ta mềm nhũn rồi bất động.
Ta vặn gãy cổ nàng.
Một vạn Dung ma ma lại xuất hiện, mồ hôi lạnh trên trán sắp chảy vào mắt ta đến nơi rồi, nhưng bỗng nhiên ta kịp phản ứng, không đúng.
Hành khí của ta mạnh như thế từ bao giờ?
Nếu trước kia là cá diếc, thì trình độ hiện tại sắp đuổi kịp cá sấu rồi!
Chẳng lẽ dẫn linh châm ngoài hấp thụ hành khí ra thì còn có thể tăng hành khí?
Không thể nào, quả thực là vớ vẩn.
Nhưng ta cũng không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, ta cố gắng kéo Hắc Bạch Vô Thường lên.