Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 475 - Chương 475 - Là Thủy Dạ Xoa

Chương 475 - Là Thủy Dạ Xoa
Chương 475 - Là Thủy Dạ Xoa

Chương 475: Là Thủy Dạ Xoa

Mà kể cũng lạ, rõ ràng là mười hai Thiên cấp vô cùng nổi danh, đáng lý đều là đại nhân vật, mà sao người này còn độc ác hơn người kia, lên Thiên cấp là bắt đầu bung lụa hết mình à?

Lúc này bọn ta đã lên đến một vị trí tương đối cao trên núi Tỳ Hưu, cây cối cao lớn rậm rạp xung quanh che khuất bầu trời, dây leo phủ kín cành cây, khó có thể nhìn thấy mặt trời.

Suốt quãng đường không thấy được dấu vết gì cả, Trình Tinh Hà đã thấm mệt, hắn nhìn thấy một tảng đá xanh dưới gốc đại thụ, trông sạch sẽ, trơn nhẵn, bèn trèo lên ngồi:

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, có bột mới gột nên hồ.”

Nói xong hắn quen cửa quen nẻo lấy mì trong balo ra ăn.

Tại sao hắn lại mệt nhanh như vậy, bởi vì hắn sợ chết đói, nên cõng hẳn một balo đồ ăn teo.

Tiểu Hắc Vô Thường làm gì có kiên nhẫn nghỉ ngơi, hắn ép Trình Tinh Hà đứng dậy, ta quay đầu nhìn xung quanh, chợt phát hiện một con thằn lằn rất to đang nằm sấp trên vỏ cây, trông rất ghê tởm.

Không biết nó có độc không, ta cầm lấy cành cây định đuổi nó đi, kết quả con thằn lằn ấy bỏ chạy, lộ ra một vết khắc nhỏ ở vị trí nó vừa bám.

Trông như một con bạch tuộc.

Ta vội vàng gọi Ô Kê đang quấy rầy Bạch Hoắc Hương lại:

“Ngươi nhìn xem, nó có ý nghĩa gì?”

Ô Kê đi đến xem ký hiệu dù lòng không muốn, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, lập tức quay đầu lại gào lên với Trình Tinh Hà:

“Mau bỏ xuống khỏi tảng đá ấy!”

Trình Tinh Hà bị hắn dọa sợ hết hồn, thịt bò khô nghẹn trong họng, ho khan mãi mới xuôi:

“Ngươi la toáng lên là muốn hù chết cha ngươi à?”

Ô Kê chỉ vào ký hiệu, nói vội:

“Ý nghĩa của ký hiệu này là tuyệt đối không được trèo lên tảng đá, xung quanh đây có thứ gì đó!”

Hắn vừa dứt lời, ta nhìn về phía Trình Tinh Hà, trái tim vọt lên tận cổ họng.

Một cánh tay không biết thò từ đâu ra, khoác lên vai Trình Tinh Hà.

Cánh tay ấy trắng nhợt, không giống như tay của người sống.

Ô Kê trông thấy thế thì hét to, sắc mặt thay đổi:

“Là...Là thủy dạ xoa…”

Trình Tinh Hà còn đang ngậm váng đậu kẹp nấm kim chân, nghe thấy Ô Kê nói vậy thì vẻ mặt cũng không còn bình tĩnh nữa:

“Cái gì? Ô Kê ngươi bị đui à? Trên núi thì đâu ra nước…”

Nói rồi hắn phản xạ có điều kiện định xoay đầu lại nhìn rốt cuộc là cái gì ở sau lưng.

Ta lập tức hô lên:

“Đừng quay đầu!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cánh tay kia giống như một con rắn sống sờ sờ ngay lập tức quấn lấy cổ Trình Tinh Hà, sau đó một khuôn mặt xinh đẹp tươi cười xuất hiện.

Nhưng Trình Tinh Hà đã xoay sang rồi, chóp mũi hai bên chạm vào nhau, đối phương lại nở nụ cười quyến rũ với hắn, một chiếc lưỡi dài vươn về phía miệng của Trình Tinh Hà.

Bây giờ Trình Tinh Hà mới phục hồi tinh thần, hắn phun váng đậu ra, tức khắc lùi lại, chiếc lưỡi sượt qua mặt hắn như phi tiêu, đâm thủng váng đậu.

Ta hoàn hồn, lập tức tiến lên trước và rút Thất Tinh Long Tuyền ra, chém vào người phụ nữ xinh đẹp kia.

Nhưng đột nhiên, một luồng hành khí bắn về phía đan điền của ta hệt như hàng nghìn hàng vạn Dung ma ma đồng thời dùng kim đâm vào đó, ta chưa kịp kêu la thảm thiết thì ngã quỵ trên mặt đất vì quá đau.

Bạch Hoắc Hương nổi giận:

“Lý Bắc Đẩu! Ngươi lại tìm đường chết!”

Trình Tinh Hà thấy thế, biết ta không thể cứu được hắn, thế là la lên với Ô Kê:

“Hộ giá! Hộ giá!”

Lúc này Ô Kê mới kịp phản ứng, tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong lòng bàn tay hắn, một cây thước sắc bén bay ra, cắt đứt chiếc lưỡi kia, chất lỏng tanh tưởi bắn đầy mặt Trình Tinh Hà.

Trình Tinh Hà vuốt chất lỏng xuống, nhảy từ tảng đá xuống dưới đất, lòng còn chưa hết sợ hãi định mắng Ô Kê báo cáo sai tình hình. Ô Kê từng bị thủy dạ xoa bắt được lúc ở đập Cửu Khúc, có thể nói là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hắn nhìn cá gì cũng giống thủy dạ xoa.

Nhưng có lẽ Ô Kệ bị thủy dạ xoa dọa thành ra bóng ma tâm lý, hắn tức khắc xông lên chém sơn mị, vừa chém vừa mắng:

“Làm ta sợ hết hồn. Sơn mị mà còn dám giả làm thủy dạ xoa à!”

Trình Tinh Hà thấy hắn nổi bão, nghĩ lại dù sao hắn cũng là Địa cấp, thế là biết điều lùi về sau, còn lẩm bẩm:

“Nó cũng có nói mình là thủy dạ xoa đâu!”

Ta cảm thấy đỡ hơn, nghe hắn nói thế thì chỉ muốn cười.

Cũng phải, nơi này có bảo bối, mà sơn mị thích báu vật, chắc chắn nó đánh hơi được nên mới tới.

Nghĩ vậy, ta chợt hoàn hồn, nghĩ thầm Hắc Bạch Vô Thường không nghĩa khí gì cả, tuy mọi người lợi dụng lẫn nhau, cũng không thân thiết gì, nhưng dù gì cũng là bạn đồng hành, vậy mà lại thấy chết mà không cứu, đúng là trái tim sắt đá.

Ta ngẩng lên nhìn Hắc Bạch Vô Thường, nhưng vừa ngẩng đầu thì tóc gáy của ta dựng đứng cả lên, vội kéo tay Bạch Hoắc Hương trèo lên cây, đồng thời quay đầu gọi Trình Tinh Hà và Ô Kê:

“Theo kịp, theo kịp!”

Bình Luận (0)
Comment