Chương 474: Người Phá Cục
Lên núi, Tiểu Hắc Vô Thường nhìn kỹ, bà Hồ đã biến mất rồi, bèn hỏi:
“Sao người nhà họ Hồ lại đến đây?”
Ô Kê kể cho Tiểu Hắc Vô Thường, thì ra việc Đỗ Hành Chỉ mất tích đã gây chấn động, một thiên sư Thiên cấp như nàng còn mất tích thì chắc chắn nơi này không đơn giản, để đảm bảo, chỉ có thể tìm người nào Thiên cấp cao hơn đến giúp đỡ. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này bà Hồ chỉ ở nhà chuyên tâm chăm sóc cháu trai, không quan tâm thế sự, không biết thiên sư thủ tịch dùng cách gì mới mời được.
Dường như Tiểu Hắc Vô Thường không đồng ý với cụm từ “không quan tâm thế sự” lắm, hắn hừ lạnh một tiếng.
Xem ra Tiểu Hắc Vô Thường và bà Hồ có thù cũ.
Thì ra, bà Hồ cũng là người được Thiên Sư phủ mới đến giúp đỡ.
Nhưng mà bà cụ này hành động một mình, không đi chung với Thiên Sư phủ, càng khó tin hơn là bà cụ không chỉ lớn tuổi, vậy mà còn mang theo cháu nhỏ, bà Hồ tự tin về năng lực của mình đến mức nào?
Ô Kê nói cho ta biết, bà Hồ đúng là có bản lĩnh để làm được như thế: Bà có biệt hiệu là Mạc Long nãi nãi.
Mạc Long? Bây giờ ta cực kỳ hứng thú với rồng, bèn hỏi hắn biệt hiệu này có nguồn gốc thế nào?
Hóa ra, theo truyền thuyết bà Hồ là bậc nữ trung hào kiệt, thường một mình đi xem phong thủy, có một lần bà thấy một nơi xuất hiện ánh sáng màu tím bắn cực kỳ mãnh liệt, ắt hẳn có điều khác thường, mà ngọn núi ấy dường như có xu thế đoạn long, bèn tự mò mẫm đi lên núi, kết quả trèo được nửa đường thì trượt chân rơi xuống thung lũng, đúng lúc ấy trên trời có sấm sét, một con quái vật khổng lồ rơi xuống bên cạnh bà.
Đèn bão bà mang theo đã vỡ rồi, cho nên không nhìn thấy gì cả, thế là đánh bạo giơ tay ra sờ, bà chạm phải một thứ gì đó có vảy sần sùi, mặt trên đầy chất lỏng dính nhớp.
Mà con quái vật khổng lồ ấy gầm rú, sau tiếng sét đánh thì bay vọt lên trời cao, bà Hồ bị ù tai mãi lâu mới khỏi, và từ đó về sau, bàn tay của bà cụ có được khả năng đặc biệt, ấy là bất kể đất cát ở nơi nào, sờ vào là biết ngay nguồn gốc lai lịch của nơi ấy.
Mọi người đồn rằng bà chạm vào máu rồng, biết rồng, được ông trời thưởng cho năng lực tầm long điểm huyệt.
Đương nhiên, lời đồn này là do bà Hồ truyền ra để tăng giá trị bản thân, có phải thật hay không thì không ai biết được.
Bạch Hoắc Hương im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên lên tiếng:
“Đúng là bà ta đã từng sờ vào rồng.”
Vừa rồi Ô Kê cứ nhìn lén Bạch Hoắc Hương mãi, dường như rất tò mò thân phận của nàng, vừa có cơ hội là hắn hỏi ngay:
“Sao tiểu tỷ tỷ biết?”
Bạch Hoắc Hương nhìn chằm chằm phương hướng bà Hồ biến mất, nói:
“Tay bà ta có mùi hương rất lạ lùng, là nước bọt của rồng.”
Theo truyền thuyết, nước bọt của rồng có mùi thơm, thế nên có thuật ngữ long diên hương, nhưng trong xã hội hiện nay không có ai từng nhìn thấy nước bọt rồng thật, bình thường toàn gọi chất bài tiết của cá nhà táng là long diên hương.
Đúng rồi...Nghe nói mùi long diên hương thật sự mấy chục năm cũng không tiêu tán!
Ô Kê dù không hiểu gì nhưng cũng cảm thấy rất lợi hại, hắn sáp lại gần hỏi ta quan hệ giữa ta và Bạch Hoắc Hương là gì, có phải là tìm sư nương cho hắn không, ta đẩy đầu hắn ra, hắn thấy là không phải thì rất vui vẻ, vội vàng chạy tới làm quen với Bạch Hoắc Hương.
Mới vừa rồi còn cảm thấy hắn trưởng thành, bây giờ xem ra, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Còn Tiểu Hắc Vô Thường thì cười khẩy:
“Ta khuyên các ngươi nên cẩn thận. Danh tiếng của bà già này chẳng tốt đẹp gì đâu, bây giờ gọi bà ta là Mạc Long nãi nãi, còn trước kia toàn gọi là nữ thổ phỉ.”
Thì ra hồi trời bà Hồ rất đẹp, phụ nữ làm nghề này vốn đã ít, người đẹp tất nhiên càng hiếm có, tuy nàng không được đào tạo chính quy, nhưng lại được rất chiều chuộng, có mạch hay huyệt nào tốt là vô số người tranh nhau đưa cho nàng.
Nàng dưỡng thành thói quen: Ta thích thì là của ta.
Nghe nói, sau đó có một huyệt dạ minh châu – chôn người, con cháu là nữ giới sẽ được giàu sang phú quý – nàng vừa ý, bảo chủ nhân nhường lại cho nàng.
Nhưng chủ nhân không chịu nhường, nàng tức giận, đổ giấm chua khắp xung quanh huyệt dạ minh châu. Huyệt dạ minh châu sợ giấm nhất, quả nhiên, không bao lâu sau huyệt dạ minh châu nứt hết, thành đồ bỏ.
Nàng đã làm chuyện như thế nhiều lần rồi, có thể nói là phí phạm của trời, nhưng nàng tinh thông phá giải phong thủy, không ai làm gì được nàng. Phượng hoàng chân bích, nàng phá diều, bát phương du ngư, nàng cắm đinh sắt đập vỡ đuôi, ai tranh giành với nàng thì chỉ có thể nhận mệnh.
Vì thế, có người đặt biệt hiệu cho nàng là nữ thổ phỉ, sau khi lời đồn về Mạc Long nãi nãi xuất hiện mới không có ai gọi nữa.
Nói cách khác, nếu nàng không có thì sẽ phá hủy để người khác cũng không chiếm được.
Xem ra, so với ta, nàng mới thật sự được gọi là người phá cục.