Chương 473: Lão Luyện
Nói có lý quá, ta không còn lời nào để nói - ta cũng không ngờ bị đánh, còn bị bắt diễn xiếc khỉ, ta đến bệnh viện bắt WiFi còn hơn.
Ánh mắt bà nội đó lạnh lẽo, mới vừa định nói thì bỗng nhiên một người bấm bả vai ta, nóng lòng nói:
“Sư phụ, lâu rồi không gặp, lão nhân gia ngài gần đây có ổn không?”
Ta ngẩng đầu nhìn thấy thì nhất thời cũng hơi bất ngờ:
“Ô Kê?”
Ô Kê chớp mắt với ta một cái, nháy mắt, quay đầu lại nói:
“Bà nội Hồ, còn nhớ ta không? Ta là cháu trai Hồ Tử Thâm, Hồ Bạch Phượng.”
Hồ...Chẳng lẽ là Thập Nhị thiên giai, “Hồ” trong sông Trường Giang và Hoàng Hà đấy à?
Khoé miệng lão thái thái đó cong lên một cái, lộ ra một nụ cười mất hứng:
“À, hoá ra là thằng nhóc ngươi, ta nhớ ngươi là địa cấp, lúc nào rồi còn nhận huyền cấp làm sư phụ? Ông cụ nhà các ngươi già rồi bị ngốc à?”
Ô Kê cũng không để bụng:
“Bà nội Hồ hỗ trợ trận ở Chu Tước, để ngài vất vả rồi! Thủ lĩnh Thiên Sư bọn ta có gửi lời cảm ơn đến ngài đó!”
Sắc mặt lão thái thái được gọi là Bà nội Hồ đó chợt thay đổi, đưa mắt nhìn ta một cái, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thú vị:
“À...Lúc đầu thằng nhóc này...”
Trong lòng ta thấy khó chịu một hồi lâu.
Quá rõ ràng rồi, Ô Kê dùng gia gia mình, cộng thêm danh tiếng của thủ tịch thiên sư để đè lão thái thái này, bắt nàng phải cho ta vài phần mặt mũi.
Cháu trai nhỏ kia lại không vui:
“Làm xiếc khỉ đi!”
Lúc này bà nội Hồ mới hạ giọng nói:
“Họ làm xiếc khỉ không vui đâu, đi thôi, bà nội bắt thứ lớn hơn làm xiếc khỉ cho ngươi nhé!”
Vừa nói vừa đưa cháu trai nhỏ có đuôi sam dài đó lên núi Tỳ Hưu.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn bóng lưng của nàng, càng ngày càng sốt ruột hơn.
Ta nhìn về phía Ô Kê:
“Sao ngươi tới đây?”
Ô Kê cười ranh mãnh:
“Liên quan tới lời đồn quá ồn ào của sư phụ ngươi đó, ta và sư phụ còn có tình thầy trò, dĩ nhiên là tới đây xin dây trói giặc rồi.”
Lời đồn...Ta gượng ép nói:
“Chỉ là một lời đồn thôi mà đến mức vậy à?”
Ô Kê đáp:
“Mặc kệ những lời đồn này là thật hay giả, dù sao Thiên Sư phủ cũng không dám bắt ngươi, ta tới hộ giá hộ tống cho ông cụ nhà sư phụ ngài thôi - với lại, còn có một chuyện quan trọng hơn chuyện này nữa, sư phụ mà không có ta thì không làm được đâu.”
Quan trọng hơn chuyện này à? Ta liền hỏi hắn có ý gì.
Ô Kê liền chỉ tay về phía trên núi:
“Sư phụ, ngươi nhìn cái đó đi!”
Ta nhìn theo hướng tay hắn, thấy trên một thân cây có một ký hiệu rất kỳ lạ.
…
Như có ai đó dùng dao khắc trên vỏ cây, rất xấu, trông giống một bông hoa sen nhưng rụng hết cánh hoa.
Trình Tinh Hà quay đầu lại húp hết bát canh thịt bò, lau miệng rồi nói:
“Là câu đồ của Thiên Sư phủ.”
Câu đồ là ngôn ngữ trong nghề, có nghĩa là ký hiệu chỉ đường.
Thời xưa không có thiết bị liên lạc, nếu lên núi đạp huyệt mà tìm được chỗ đẹp thì đương nhiên phải để lại ký hiệu cho mình, miễn cho lần sau không tìm lại được.
Mà một biểu tượng nho nhỏ bao hàm rất nhiều thông tin, nó sẽ ghi lại rõ ràng nhánh núi trong khu vực, hướng đi, thậm chí là loại huyệt gì.
Loại câu đồ này mỗi trường phái một khác, tương tự như mật mã, chỉ có người một nhà mới hiểu, không thể để người khác hưởng lợi.
Vậy có nghĩa là câu đồ này do Đồ Hành Chỉ để lại, Ô Kê cũng giúp tìm kiếm Đỗ Hành Chỉ, có thể giải mã thông điệp của câu đồ.
Quả nhiên, Ô Kê chỉ vào câu đồ và nói:
“Đúng vậy, câu đồ này chắc chắn là do Đỗ thiên sư để lại, có nghĩa là chia nhau ra lên núi.”
Chia nhau ra lên núi? Thế thì lạ quá, bọn họ biết nơi này nguy hiểm, nên tập trung lại mới đúng, sao lại tách ra?
Ô Kê sửa sang lại hành trang, nói:
“Sư phụ, chúng ta đi thôi, ta dẫn đường.”
Bỗng nhiên hắn liếc thấy Hắc Bạch Vô Thường, vội vàng chào hỏi:
“Chào hai bá bá của Huyền gia.”
Mới đầu Tiểu Hắc Vô Thường thấy Ô Kê chưa chào hỏi thì tưởng hắn chướng mắt mình, thế nên hơi tỏ vẻ giận dỗi, nhưng bây giờ thấy Ô Kê nhiệt tình không giống giả vờ, hắn cũng tự lấy cớ cho mình, gật nhẹ rồi uy nghiêm hỏi lại:
“Tiểu tử ngươi thật sự nhận Huyền cấp làm sư phụ à?”
Hắn hỏi câu này hiển nhiên cũng vì cảm thấy tò mò.
Ô Kê đáp khéo:
“Làm sư phụ, đương nhiên phải có bản lĩnh, ông nội của ta nói, đừng thấy cấp bậc của sư phụ ta bây giờ còn thấp, nhưng phúc phận ngày sau khó có thể đo lường.”
Trình Tinh Hà nghe xong thì lấy cùi chỏ vào ta:
“Hà Hữu Thâm tinh thông bói toán, hắn đã nói thì chắc chắn không thể sai được, chẳng lẽ ngươi thật sự là đại nhân vật nào đó?”
Chưa chắc, theo ta thấy Ô Kê đã nhận ra làm thầy rồi, hắn đánh giá thấp ta thì chẳng phải là đang nói Ô Kê mù? Vậy thà rằng khen ta để mọi người đều có thể diện.
Có điều, ta thấy Ô Kê không giống trước kia lắm. Trước kia hắn khờ lắm, làm gì lão luyện được như thế này.