Chương 472: Xiếc Khỉ
Cháu trai nhỏ ăn rồi gật gù đắc ý, nhưng miệng cũng không quên than phiền:
“Chỗ này ăn không ngon, ăn không ngon chút nào, ai ăn thịt bò chỗ này là con lừa đần, ngu như heo…”
Còn vừa nói vừa dùng chân đạp bàn.
Những bàn này đều rung hẳn lên, mỗi lần nó đạp một cái như thế, chén canh của thực khách bên cạnh bắn tung tóe ra ngoài, văng vào ngực.
Mấy thực khách kia không chịu nổi nữa:
“Đứa nhỏ nhà ngươi làm gì vậy? Thế mà cũng không biết quản à!”
Lão thái thái không thèm ngẩng đầu lên:
“So đo với một đứa nhỏ làm gì, trẻ con hoạt bát hiếu động là chuyện tốt mà.”
Vừa nói xong thì cười với chú bé:
“Thắng bé rất ngoan mà!”
Ta cũng bị đứa nhỏ làm tô mỳ bắn tung toé vào mặt nhưng vẫn lau đi bằng nụ cười thân thiện.
Mấy người kia tức giận:
“Đứa nhỏ nhà ngươi hoạt bát hiếu động, bọn ta trêu ai ghẹo ai à? Bọn ta cũng đâu phải là cha nó.”
Mặt lão thái thái lạnh lẽo:
“Các ngươi mà cũng xứng ư?”
Lão thái thái vừa dứt lời, ta chợt thấy những luồng khí kia chạy qua cái chén, phải đứng lên nói:
“Cẩn thận!”
Vừa cất lời, những cái chén kia vỡ vụn ngay tức thì, nước canh nóng hổi văng hết lên người mấy người kia, bọn hắn kêu gào khóc lóc trong cơn nóng, huơi tay múa chân.
Nhưng cháu trai nhỏ kia thấy vậy thì lại vui vẻ hẳn lên, liền vỗ tay:
“Vui quá! Vui quá! Bà nội, ta muốn xem xiếc khỉ nữa!”
Xiếc khỉ…
Lão thái thái lập tức vui lên:
“Cháu trai yêu xem này, bà nội bắt họ diễn nhé!”
Sắc mặt mấy thực khách xung quanh đều thay đổi:
“Lão thái thái này, ngươi dạy dỗ đứa trẻ như nào thế…”
Chủ tiệm cũng tức giận:
“Các ngươi ăn không thấy ngon thì mau cút đi…”
Nhưng ánh sáng kia văng tứ phía, chén mỳ của mọi người đều bể hết. Chén đũa các thứ bay khắp nơi, nhất thời trên mặt lão bản là một miệng đầy máu, bụm miệng lại kêu to một tiếng:
“Quỷ ám…”
Thế mà đứa nhỏ càng vui hơn:
“Hay! hay! Diễn hay lắm!”
Cuối cùng những thực khách kia cũng phản ứng lại – e là lão thái thái này không phải người bình thường, sợ hãi rú lên rồi bỏ chạy.
Cháu trai nhỏ thấy vậy thì rất thất vọng:
“Không được, ta chưa xem đủ, bắt họ diễn đi! Bắt họ diễn đi!”
Giữa lưng ta lạnh dần - khó trách sao anh em Hắc Bạch Vô Thường cũng e dè với lão thái thái như thế!
Lão thái thái này chẳng phân biệt được sai trái, không rõ đen trắng, chỉ mù quáng cưng chìu đứa nhỏ, đã vậy thủ đoạn lại cao minh như thế.
Trình Tinh Hà liếm môi một cái, âm thầm kéo ta, ý là mau đi thôi, ý của Hắc Bạch Vô Thường cũng vậy, đưa mắt nhìn xung quanh định rời khỏi chỗ ngồi.
Nhưng vừa lúc đó, cháu trai nhỏ đó phát hiện ra Hắc Bạch Vô Thường, chỉ vào hai người họ rồi nói:
“Có hai đứa nhỏ kìa! Bà nội, bắt họ chơi cùng ta đi!”
Lúc ấy hình bóng của hai đứa nhỏ Hắc Bạch Vô Thường cứng lại.
Bà nội đó không thèm đếm xỉa tới, thậm chí có hơi ghét bỏ đáp:
“Cháu ngoan à, đó không phải là hai đứa nhỏ đâu — là hai lão giúp việc thôi! Họ chẳng có gì vui hết.”
Nhưng đứa nhỏ không chịu:
“Ta phải chơi với họ! Ta phải chơi với họ!”
Giọng nói lão thái thái chợt lạnh hẳn đi:
“Hai thằng nhóc con Huyền gia, cháu ta lên tiếng rồi, các người liệu mà làm đi.”
Quả nhiên là có quen biết nhau.
Dựa theo tính cách nóng nảy của Hắc Bạch Vô Thường...Làm sao có thể liều mạng mà chết chứ? Bình thường, có người gọi họ là đứa trẻ là cũng xui xẻo rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tiểu Hắc Vô Thường hít một hơi, xoay người, thật sự nhảy cỡn lên – cái bộ dạng đó thì tức cười khỏi phải bàn.
Nhưng ta nhìn ra hắn chỉ cười ngoài mặt, ánh mắt xám xịt.
Đứa nhỏ vô cùng vui vẻ đến nỗi vỗ tay:
“Vui quá! Vui quá!”
Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương không tránh khỏi sửng sốt - đồng hành với nhau lâu như vậy rồi, biết sĩ diện họ còn lớn hơn trời, thế mà lại làm đến mức này vì đứa nhỏ đó.
Trình Tinh Hà hạ giọng nói:
“Ngươi thấy tóc đứa nhỏ chưa?”
Dĩ nhiên rồi. Sau ót chú bé đó treo một đuôi sam nhỏ, phía trên còn kết hoa sen.
Đây không phải là nữ trang cho phụ nữ trưởng thành mà là nuôi từ bé, đây là tập tục mấy trăm năm của Trung Quốc, bé trai mấy đời đơn truyền sẽ đuôi sam nhỏ đến khi lớn, được gọi là bím tóc khoá mệnh - khoá chắc mệnh đứa con lại, không để cho hắn chết yểu.
Khó trách sao cưng chìu đến vậy.
Mà cháu trai nhỏ xem một chút thấy chán rồi, bỗng nhiên chỉa vào người của bọn ta nói:
“Mấy người kia không làm xiếc khỉ! Mấy người kia không làm xiếc khỉ!”
Bọn ta?
Lòng bàn tay ta lập tức siết chặt.
Bà nội đó căn bản không coi bọn ta là người:
“Các ngươi điếc sao? Nhảy đi!”
Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương có hơi sốt ruột, lửa giận của ta cũng bùng lên rồi:
“Mắc gì phải đặc biệt phục vụ đứa nhỏ nhà các ngươi?”
Trình Tinh Hà hạ giọng nói:
“Thất Tinh, ngươi có tân nông hợp không?”
Ai biết Bạch Hoắc Hương lại nói thật:
“Có ta rồi còn muốn tân nông hợp gì nữa.”