Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 471 - Chương 471 - Một Cặp Ông Cháu

Chương 471 - Một Cặp Ông Cháu
Chương 471 - Một Cặp Ông Cháu

Chương 471: Một Cặp Ông Cháu

Mà Tiểu Hắc Vô Thường nói tiếp:

“Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải cẩn thận hơn nhiều, bất kể là quyển bí mật hay là người phá cục kia đều phải trông chừng kỹ - đừng để hắn toát ra, cầm con vịt đến miệng tiệt hồ.”

Tiểu Bạch Vô Thường nói:

“Ca, ngươi nói không sai!”

Tiểu Hắc Vô Thường thở dài:

“Hai chúng ta đã chờ năm mươi năm rồi, chuyện này có thể thành hay không, chỉ xem lần này, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì.”

Huyền gia đã nghèo hơn 50 năm rồi sao?

Cũng không đúng nha, chuyện của đảo Hồ Lô nhỏ hình như cũng không lâu như vậy.

Hay là nói...Họ tìm tụ bảo bồn không chỉ vì tiền, mà còn mục đích khác?

Ta đang muốn nghe kỹ hơn, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng động mạnh, có thể là có chuột, Hắc Bạch Vô Thường lập tức cảnh giác, không nói gì nữa, ta biết không thể ở lại, đành phải trốn về phòng trước.

Tiểu Hắc Vô Thường đuổi theo, may mà không thấy ta, ta thấy hắn sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ mình rồi trở về.

Chờ trở lại trong phòng, Trình Tinh Hà cảm giác được, theo thói quen đặt chân lên bụng ta, ngáy đến rung động trời đất.

Ta cũng theo thói quen véo chân hắn một cái, hắn mơ mơ màng màng nói:

“Chân gà mắm tương, phải cay...”

Cay đại gia ngươi đấy.

Sáng sớm hôm sau, chúng ta thức dậy và chuẩn bị lên núi Tỳ Hưu.

Trước khi đi đương nhiên là phải ăn một bữa sáng, Trình Tinh Hà kiên trì muốn ăn một bữa đặc sản địa phương dưới chân núi, thịt bò bột cay.

Quầy hàng này buôn bán rất phát đạt, xung quanh đều là thực khách.

Đằng sau chúng ta là một bà già đang nói lải nhải, còn dẫn theo một đứa cháu trai nhỏ.

Cháu trai nhỏ ghét món ăn không ngon này, nhưg bà cụ đang kiên nhẫn dỗ dành hắn.

Nhưng cháu trai nhỏ thoáng cái liền xốc chén cơm lên, nổi giận nói:

“Mỗi lần ngươi ăn cơm đều phải lấy thịt trong bát của mình cho ta, hôm nay trong bát này của ngươi sao không có thịt, có phải ngươi ăn vụng hay không?”

Bà nội kia sợ hãi, vội vàng ngăn cản canh nóng chảy xuống trên bàn:

“Ngoan ngoãn nha, đừng tức giận, chỉ là bà nội muốn ăn chay, ngoan ngoãn đương nhiên sẽ được ăn thịt, nhưng đừng làm nóng ngươi...”

Nàng nói xong thì gọi lớn về phía chủ quán:

“Lại ngoan ngoãn cho ta một chén thịt bò!”

Cháu trai nhỏ đạp liên tục:

“Chính là ngươi ăn vụng! Chính là ngươi ăn vụng! Ngươi là một lão bất tử!”

Bà nội vội vàng nói:

“Ta chết, ta chết, bà nội chết không đáng gì, đừng tức giận cháu trai ngoan của ta...”

Chủ cửa hàng không thể nhìn nổi nữa, nói:

“Không có.”

Ta cũng là mở mang tầm mắt, nào có chuyện cưng chiều trẻ con như thế.

Trình Tinh Hà vừa ăn vừa nói:

“Dạy dỗ kiểu này, e là nuôi ra một người bất hiếu, phải nuôi thành một người gieo hoạ.”

Ta cũng nghĩ vậy.

Đúng lúc này, dư quang ta phát hiện ánh mắt Tiểu Hắc Vô Thường dần dần thay đổi, vô cùng sợ hãi nhìn về phía sau ta.

Ánh mắt kia giống như ngày hôm qua, chẳng lẽ là ông cụ Hải tới?

Ta lập tức nhìn theo tầm mắt của hắn, lại sửng sốt.

Phía sau không có tung tích của ông cụ Hải – cái hắn nhìn lại là một cặp ông cháu.

Ta không khỏi nghi ngờ đứng bật dậy - chẳng lẽ người mà họ nói trước đó không phải ông cụ Hải, mà là lão thái thái này?

Nhưng trông tướng mạo lão thái thái này xấu xí, chẳng có chỗ nào đặc biệt cả...

Ta lập tức ngẩng đầu, lần này nhất thời làm da đầu muốn rách toạc ra - lão thái thái này giống như Công Tôn trước đó, trên ấn đường căn bản không thấy được ánh sáng công đức!

Là Thiên cấp tam phẩm, cấp bậc mạnh hơn có thể che giấu được cả công đức sao?

Người xung quanh nào biết lai lịch của lão thái thái, cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào được chiều chuộng như vậy nên không khỏi bàn luận sôi nổi, có mấy người tương đối nhiều chuyện, đã vậy còn ríu rít, nói đứa nhỏ được chiều như thế mà không biết cảm ơn, về già thì chính ngươi chịu thiệt thòi.

Nhưng lão thái thái không thèm ý tới, cứ tiếp tục gân giọng bảo ông chủ làm thịt bò, dĩ nhiên ông chủ vốn không ưa họ, lớn tiếng nói:

“Đã nói không có là không có!”

Sắc mặt lão thái thái tối sầm xuống, đúng lúc đó, ta thấy trên tay nàng hơi phát sáng, năm viên hắc khí bỗng nhiên đi về phía quầy.

Không lâu sau, một chén thịt bò bỗng nhiên xuất hiện trên bàn hai bà cháu.

Những người khác đương nhiên không thấy được thứ này, duy nhất mình Trình Tinh Hà há rộng miệng ra một tý, nửa ngụm canh mỳ rơi thẳng xuống:

“Dịch chuyển ngũ quỷ…”

Trời ạ, đây chính là thuật dịch chuyển ngũ quỷ trong truyền thuyết ư?

Đây cũng là một loại thuật dịch quỷ, nhưng khác với Hải gia.

Loại của Hải gia cần phải lấy máu mình nuôi thì mới có thể nghe lời mình, tương tự như thuật nuôi quỷ của Hắc tiên sinh.

Nhưng dịch chuyển ngũ quỷ là một loại cao cấp hơn, nàng có thể tùy ý điều khiển cô hồn dã quỷ bản xứ làm theo ý mình!

Trình Tinh Hà có thể dẫn quỷ trên nhân thân, vừa nhìn thì cũng thấy lợi hại, nhưng so cái này với lão thái thái thì đúng là trò mèo ba chân!

Ông chủ còn không biết chuyện này, định cho thịt bò vào làm món ăn kèm với mỳ sợi, nhưng vừa quay đầu lại thì thịt bò đã không còn - mà thành đồ ăn cho cháu trai nhỏ đó rồi!

Bình Luận (0)
Comment