Chương 470: Lão Bất Tử
Chiếc xe ba bánh đã trống rỗng.
Mọe kiếp, chẳng lẽ người lái chiếc xe ba bánh này chính là lão tam mà Trương Vĩ Lệ nói?
Người cuối cùng lên núi cũng đã biến mất?
Chuyện này đương nhiên có liên quan tới cái vật to lớn mang theo bảo khí kia.
Lúc này, tám hàng xóm bốn phương cũng đi ra, họ đều biết cái xe ba bánh kia, lão thái thái mặt ngựa cũng ở trong hàng, vui sướng khi người gặp họa liền nói:
“Thấy chưa, Bạch Hổ chính là Bạch Hổ, dính lấy nàng đếu có kết cục không tốt? Xem trong các ngươi còn ai giúp sấn tới giúp đỡ nàng nữa không.”
Nói như vậy, lão tam lái xe ba bánh kia có quan hệ với Trương Vĩ Lệ?
Trương Vĩ Lệ bỗng nhiên xoay người, quỳ xuống với ta:
“Tiểu ca, nếu ngươi có năng lực này, ta cầu xin ngươi hãy cứu lão tam trở về! Ta cầu xin ngươi! Ta vẫn còn chuyện chưa nói với lão tam!”
Trương Vĩ Lệ dập đầu rất chân thật, trán đều bị dập nát, ta vội vàng kéo nàng lên.
Lúc này, Niêm Ngư Tu cũng từ một bên chạy tới - trên đầu hắn chỗ xanh chỗ tím, hiển nhiên vừa mới bị người ta đánh.
Chỉ thấy trong tay hắn có một quả trứng gà, còn đang thật cẩn thận lăn vết thương cho mình, vừa nhìn chiếc xe ba bánh kia, lập tức vui vẻ nói:
“Các ngươi thấy chưa, lão tam kia, đây là gieo gió gặt bão!”
Thì ra, lão tam là một lão lưu manh, sau khi biết chuyện của Trương Vĩ Lệ, cũng động lòng với nàng - không phải kiểu động lòng mua bán, hắn muốn chăm sóc Trương Vĩ Lệ, cùng nàng lập gia đình sống qua ngày.
Hắn cảm thấy người phụ nữ này quá cực khổ rồi.
Trương Vĩ Lệ cũng là lòng dạ mềm yếu, có thể không cảm động sao?
Nhưng nàng đã không còn dám có dây dưa gì với người đàn ông khác, cũng từ chối lão tam, đây mới là chuyện ngày hôm qua, trong miệng nói còn rất ngoan độc – một mình ngươi mở xe ba bánh mà đòi nuôi được bà đây? Bà đây tùy tiện tìm một khách hàng, rút ra cây lông tơ, còn to hơn cả eo ngươi đấy! Ta khuyên ngươi nên đi tiểu đi.
Lão tam vẫn không hết hy vọng, nói không sợ, sau này ta nghĩ cũng phải kiếm thêm tiền cho ngươi sống thật tốt.
Ngày hôm sau, hắn xuống núi để tìm việc làm, mà lúc hắn không có ở đó, Trương Vĩ Lệ đã bị Niêm Ngư Tu kéo đi nấu cao hổ trắng.
Đây không phải là, hắn vừa về nhà nghe nói chuyện này, chạy đến nhà Niêm Ngư Tu đánh hắn một trận, nói hắn còn bắt nạt Trương Vĩ Lệ nữa thì sẽ nhét hắn xuống giếng.
Kết quả hắn vừa mới lái xe ba bánh muốn tới tìm Trương Vĩ Lệ, người liền biến mất, xe ba bánh cũng đụng vào tường.
Trương Vĩ Lệ nhìn chằm chằm chiếc xe ba bánh chưa quay xong kia, bỗng nhiên bĩu môi mình và nói:
“Đều do ta, đều trách ta, nếu không phải ta, lão tam còn đang yên đang lành...”
Đầu tóc nàng đều xoã tứ tung, mặt đầy máu do tự mình đánh ra, nhìn khỏi phải nói thê thảm cỡ não.
Bạch Hoắc Hương giữ chặt gân gai trên tay nàng, kéo tay nàng xuống, lạnh lùng nói:
“Vô dụng.”
Câu này lời ít ý nhiều, giống như mắng Trương Vĩ Lệ vô dụng, nhưng ta biết, ý nàng nói, trách mình cũng vô dụng.
Ai thấy trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, ta đành phải đồng ý, ta nhất định cố gắng hết sức.
Núi Tỳ Hưu...Hiện giờ rốt cuộc đám người Đỗ Hành Chỉ thế nào rồi?
Ta liếc xéo mắt thì thấy, Tiểu Hắc Vô Thường cũng đi ra xem náo nhiệt, nhưng biểu cảm của Tiểu Hắc Vô Thường có chút kỳ quái, giống như là thấy thứ gì đó đáng sợ vậy.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, lại không phát hiện ra gì.
Tiểu Bạch Vô Thường muốn nói gì đó, Tiểu Hắc Vô Thường phát hiện ta đang nhìn hắn thì nháy mắt với Tiểu Bạch Vô Thường, xoay mặt liền lạnh lùng trở về, nhưng bước chân hắn rất hốt hoảng.
Với thân phận của hắn mà cũng biết sợ hãi ư?
Ta ngược lại muốn hỏi một chút, nhưng nghĩ lại hắn cũng sẽ không nói cho chúng ta biết.
Ban đêm, ta suy nghĩ chuyện mặt dây chuyền, liền lén lút đến phòng Hắc Bạch Vô Thường, kết quả lại nghe thấy Tiểu Bạch Vô Thường thấp giọng nói:
“Ca, ngươi không nhìn lầm, thật sự là “hắn”?”
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nói “Ca ta nói không sai”.
Tiểu Hắc Vô Thường lạnh lùng nói:
“Hai chiêu này của ta, còn có thể có sai?”
“Hắn”? Lai lịch thế nào, nam hay nữ, chết hay sống?”
Giọng nói của Tiểu Bạch Vô Thường cũng căng thẳng lên:
“Nếu “hắn” cũng tới, vậy tụ bảo bồn còn đến phiên chúng ta sao?”
CMN, ta...Nghe ý ra này, Hắc Bạch Vô Thường đều sợ hãi tên này.
Đại lão?
Trong lòng ta vừa nhảy dựng, hai người họ là hai Địa cấp nhất phẩm, có thể làm cho họ kiêng kỵ chỉ có Thiên cấp!
Chẳng lẽ...Là ông cụ Hải suy nghĩ Dẫn Linh Châm của ta có thể thu hoạch nên tới tìm ta trước?
Ta vội vàng mượn ánh trăng nhìn bụng mình – đúng như dự đoán, tuy rằng gần đây ta vẫn không dám hành khí, nhưng tơ vàng Phượng Hoàng dường như cũng không thể chèn ép được Dẫn Linh Châm, một sợi dây đỏ kia đang từ từ tiến gần ngực.
Mẹ kiếp, lão bất tử này.