Chương 469: Mạng Bạch Hổ
Loại vết thương này muốn điều trị cần rất nhiều tiền, nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm nghề cũ là mua bán da thịt, nàng phải cứu chồng mình.
Cha mẹ chồng cũng biết con dâu không dễ dàng, khóc một tràng nói để nàng chịu ấm ức rồi.
Nàng lại cảm thấy, cha mẹ chồng đối với nàng thật tốt - cả nhà cũng không chê mình bẩn, không chê mình không lao động mà thu hoạch.
Cứ như vậy, nàng bán thịt, nuôi con, cha mẹ chồng chăm sóc con trai trong bệnh viện.
Kết quả là, một ngày nọ, cha mẹ chồng đi xe đạp điện băng qua đường, một chiếc xe tải do một tài xế đang mệt điều khiển làm nghiền nát chiếc xe điện.
Bắp đùi cha chồng bay sang bên kia đường, đầu mẹ chồng bị nghiền nát trên mặt đất, không thể thu lại được, hai vợ chồng thành thật sống bên nhau cả đời, nhưng lại rơi vào cảnh chết không toàn thây.
Nàng đã không nhớ rõ lúc ấy mình khóc như thế nào, chuyện này ban đầu nàng muốn gạt chồng, nhưng bị người họ hàng nhanh miệng nói ra.
Chồng nàng không nói gì, ngày đó chỉ nói với nàng, ngươi đừng đến, ta không cần người chăm sóc, dẫn theo đứa nhỏ sống một cuộc sống thật tốt đi.
Nàng nói không đến sao mà được? Nhưng vì quá mệt mỏi, nàng cũng không hiểu ý nghĩ của chồng.
Ngày hôm sau nàng mới biết - chồng nàng cầm thắt lưng, đợi lúc đêm khuya vắng vẻ đã treo cổ trên giường bệnh.
Ai cũng không biết hắn chết như thế nào lại yên lặng như vậy, một người trong phòng bệnh ngay cả chút tiếng động cũng không nghe thấy - nghĩ là hạ quyết tâm, giãy dụa cũng không muốn giãy dụa.
Nước mắt nàng khóc đến khô rồi, về nhà nuôi con, kết quả là con trai nàng sốt cao không giảm, kiểm tra thì biết mắc bệnh ung thư máu cấp tính.
Đứa bé nhỏ như vậy đã bị châm kim, bị đâm kim lấy máu nhưng không hề khóc, nàng hỏi con trai không đau sao? Con trai nàng nói, cha nói, nam tử hán đại trượng phu không thể khóc - hắn phải kiên cường một chút, trong nhà vẫn còn phụ nữ cần phải chăm sóc.
Từ miệng một đứa nhỏ nói ra những lời này, Trương Vĩ Lệ khóc đến nghẹn lòng.
Đứa nhỏ số khổ, không trị được bao lâu cũng đoàn tụ với ông bà nội và cha.
Nàng sống qua ngày một mình trong tiệm làm tóc.
Người dân địa phương cũng cảm thấy là một Bạch Hổ tinh, nhưng nàng xinh đẹp, vì vậy vẫn còn rất nhiều người chiếu cố công việc kinh doanh của nàng.
Cũng có người hỏi nàng, sao ngươi vẫn còn ở đây? Nhà chồng ngươi cũng không còn ai, thời đại này mà ngươi còn thủ tiết à?
Nàng lắc đầu, nói bà đây dựa vào cái gì phải đi, nơi này chính là nhà của bà đây.
Bây giờ, cũng không ai chê nàng bẩn - người trong nhà đều đã chết, nàng cũng không quan tâm ai chê nàng bẩn.
Nàng nói đến đây cũng không rơi nước mắt, ngược lại là cười, giống như đang kể câu chuyện của người khác:
“Đừng nói người khác nói ta là mạng Bạch Hổ, bản thân ta cũng cảm thấy ta là mạng Bạch Hổ! Ngươi nhìn người bên cạnh ta đi, dính lấy ta thì có kết cục tốt không? Sở dĩ ta còn sống, thật ra cũng không vì cái gì khác – người nhà ta nhân số ít ỏi, ta mà chết, ngày lễ tết, ngay cả người đốt giấy cho họ cũng không có - ta sợ họ ở dưới đất, không có tiền sẽ bị coi thường.”
Cùng lúc đó, số tiền nàng kiếm được, cũng có không ít quyên góp lên nền tảng như từ thiện gây quỹ - nàng nhìn thấy những người bị bệnh xảy ra chuyện không may, luôn nhớ tới người nhà mình.
Khó trách...Ánh sáng công đức màu tím của nàng thì ra là có như vậy.
Người phụ nữ này, đời này dường như chưa từng sống cho mình.
Trình Tinh Hà có chút ăn không vô nữa, mím môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra, mặc dù Bạch Cổ Hương vẫn duy trì khuôn mặt lạnh, nhưng vòng mắt lại nhịn không được cũng phiếm hồng theo, giống như quả đào vậy.
Mỗi người đều có số mạng riêng, không ai có cách nào cả. Ta vừa định an ủi một câu, bỗng nhiên chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn.
“Ầm...”
Ta lập tức đứng lên, tiếng động gì thế?
…
Trình Tinh Hà cũng thốt lên:
“Không xong rồi, động đất!”
Ta ngẩng đầu nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, hoàn toàn không lắc lư, tiếng động này giống như thứ gì đó va chạm hơn, cách nơi này không xa, ta lập tức chạy ra ngoài.
Đi ra ngoài vừa nhìn, loáng thoáng, ở đầu hẻm gần đò, thấy một cái bóng.
Tốt...Lớn quá!
Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua loại đồ vật này, lập tức đuổi theo.
Hơn nữa, kỳ lạ nhất chính là người khác không nhìn ra thứ đó, ta lại thấy được bảo khí sáng chói - màu hoa hồng, thấy còn nồng đậm hơn Phượng Khiếu Cửu Thiên lúc trước nhiều!
Nhưng qua ngõ hẻm, bóng dáng to lớn kia đã biến mất, nhìn mức độ bảo khí ảm đạm xuống - giống như là lên núi Tỳ Hưu.
Vậy rốt cuộc thứ đó là cái quái gì vậy?
Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương cũng đuổi theo, Trình Tinh Hà bỗng nhiên chỉ một chỗ:
“Ngươi xem đi.”
Đó là một chiếc xe ba bánh đã lật, đầu xe hiển nhiên nằm trên tường, hư hỏng rất nghiêm trọng, mấy cái bánh xe hướng lên trời vẫn còn đang xoay chuyển loạn xạ.
Lúc này, Trương Vĩ Lệ cũng đuổi theo, vừa nhìn chiếc xe ba bánh kia, nhào tới quỳ xuống, lớn tiếng khóc lên:
“Ôi mẹ ơi, lão tam, lão tam!”