Chương 468: Bán Thân
Trương Vĩ Lệ bất ngờ đứng lên:
“Ngươi...Làm sao ngươi biết?”
Điều này rất rõ ràng.
Bạch Hoắc Hương vừa nghe người nhà này xui xẻo như vậy, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Vĩ Lệ cũng mang theo chút đồng tình.
Mà trán Trương Vĩ Lệ phẳng dẹt, nhà mẹ đẻ đương nhiên cũng sớm đã không còn.
Trong mắt Trương Vĩ Lệ bỗng nhiên rưng rưng nước mắt.
Thì ra ngay từ nhỏ, vì lòng bàn chân Trương Vĩ Lệ mọc lông trắng, đã bị họ hàng nói là Bạch Hổ tinh hạ phàm, bảo cha mẹ nàng ném nàng ra nghĩa địa, nếu không để lại trong nhà sẽ gây tai họa lớn - nhà mẹ đẻ hắn bế tắc, cũng là trọng nam khinh nữ.
Nhưng nói thế nào cha mẹ nàng cũng không chịu - đây là thịt rớt xuống từ trên người mình mà!
Lúc Trương Vĩ Lệ lên mười bốn, em trai nàng bị bệnh, cha mẹ nàng đi ra ngoài kéo than đá kiếm tiền cho em trai khám bệnh, dặn dò nàng chăm sóc em trai, buổi tối sẽ trở về.
Nhưng cuối cùng cha mẹ nàng không trở về nữa - mỏ than xảy ra tai nạn, cha mẹ nàng đều bị đè chết ở bên trong.
Cha mẹ chết, còn có một đứa em trai, Trương Vĩ Lệ đi ra ngoài làm việc lặt vặt kiếm tiền cho em trai, gội đầu cho khách ở tiệm làm tóc, mùa Đông tay vẫn ngâm nước đến nứt nẻ, nàng cũng không oán trách – nàng chỉ còn một người thân là em trai.
Nhưng em trai bị bệnh nặng, làm chút việc lặt vặt này cũng không đủ tiền khám bệnh.
Mà trong tiệm làm tóc có một vị khách quen biết chuyện này, nói ta có tấm lòng lương thiện, có thể cho em trai ngươi một con đường sống, chỉ cần phục vụ ta thoải mái, ta sẽ cho ngươi một trăm đồng.
Trương Vĩ Lệ không còn cách nào khác - nàng không có học thức, không có kỹ thuật, thậm chí còn chưa trưởng thành, năm đó cũng không làm gì có thể xoay sở được, nàng đi đâu kiếm tiền?
Cái gã đầu hói mập mạp năm mươi tuổi kia trở thành người đàn ông đầu tiên của nàng, hiện tại nàng còn nhớ rõ một khối bụng to kia giống như qua đêm với một nắm bột lên men vậy.
Có khởi đầu, nàng biết đối với nàng mà nói, đây là con đường duy nhất để có tiền nhanh nên đành làm nghề này.
Em trai hỏi nàng lấy tiền ở đâu, nàng nói có một người tốt bụng cho mượn, chờ sau này ngươi lên đại học sẽ trả lại.
Em trai cũng không chịu thua kém, khỏi bệnh rồi, lớn lên thực sự đậu đại học.
Trương Vĩ Lệ khỏi phải nói vui mừng biết bao, chịu đựng thêm bốn năm nữa, sau này mình có thể theo em trai hưởng phúc, không làm việc buôn bán bẩn thỉu này nữa. Nhưng không nghĩ tới, tạo hóa trêu người, lúc nàng tặng quần áo mùa Đông cho em trai, lại gặp phải quản lý ký túc xá của em trai.
Đó là một gương mặt quen thuộc, quản lý chớp mắt đã nhận ra nàng, nàng quỳ xuống cầu xin quản lý đừng nói chuyện này cho em trai của nàng biết.
Nàng sợ nhất là mất mặt em trai mình.
Quản lý cười xấu xa nói cũng được, vậy ngươi phải hầu hạ ta thoải mái.
Trương Vĩ Lệ chỉ có thể đồng ý, nhưng không lâu sau, bạn học của em trai đã phát hiện mối quan hệ giữa nàng và quản lý, sau đó nói cho em trai nàng biết.
Em trai nàng vội vã đến và bắt gian trên giường.
Trương Vĩ Lệ khóc nói nàng cũng bất đắc dĩ, nhưng em trai lắc đầu, hất nàng ra và nói chê nàng bẩn.
Làm một công việc nghiêm túc không được sao? Làm nghề này chính là ăn ngon lười làm, ham ăn biếng làm.
Trương Vĩ Lệ gật đầu nói sau này nàng sẽ thay đổi, đuổi theo em trai nàng cầu xin hắn tha thứ - nàng chỉ còn duy nhất một người thân này thôi.
Nhưng em trai nàng hung hăng hất nàng ra, nói ngươi đừng đụng vào ta, nói cũng khéo, em trai nàng dùng sức quá mạnh tựa vào lan can, lan can kia bị gãy, em trai nàng từ tầng bảy ngã xuống, ngã chết tại chỗ.
Trương Vĩ Lệ trở thành người một thân một mình.
Nàng trăn trở đi nơi khác sinh sống, nhưng cuối cùng vẫn làm nghề này - bất kể là đi bưng trà đưa nước, hay là lau dọn ở nhà hàng, luôn có người nhìn trúng nàng, hỏi nàng có bán thân không.
Không bán thì lại bắt nạt nàng.
Nàng cũng chỉ có thể sống như vậy cho đến khi gặp được chồng.
Chồng nàng là một công nhân cắt rau trong nhà hàng, vẫn là một người học việc, nhưng lá gan rất lớn, thấy đầu bếp trưởng bắt nạt nàng, hắn liền dùng một con dao kề trên cổ đầu bếp trưởng.
Đầu bếp trưởng nói con mẹ nó ngươi điên rồi, nàng vốn là biểu tử ngàn người sờ vạn người kỵ, đến phiên ngươi là anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Chồng nàng nói những thứ khác ta không hiểu, ta chỉ biết nàng không hài lòng.
Cả hai người họ đều không có việc làm, dứt khoát trở về quê hương.
Những ngày tháng đó nàng sống rất hạnh phúc.
Mấy năm nay luôn ở tiệm làm tóc bất hợp pháp, chưa từng ăn thịt lợn cũng chưa từng thấy lợn chạy, bây giờ cũng mở một tiệm hớt tóc cho người ta, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cuối cùng nàng cũng có một ngôi nhà.
Đáng tiếc có gia đình không bao lâu, nàng vừa mới sinh con xong, chồng lên nhà hàng nhỏ làm tạp vụ, bình gas nổ làm người bị bỏng nặng.