Chương 467: Số Mạng
Lúc này trời cũng mờ tối, Tiểu Hắc Vô Thường vừa cau mày vừa nghe, Tiểu Bạch Vô Thường đã ngáp dài, bấy giờ Trương Vĩ Lệ mới phản ứng lại, nói chuyện nãy giờ, vẫn chưa nấu cơm cho chúng ta, vội vàng xuống bếp nấu ăn.
Nhưng vào lúc này, Trình Tinh Hà kéo Trương Vĩ Lệ, hai mắt như điện, tỏa sáng:
“Chị gái, có chuyện này phải xác định với ngươi, mấy con ngỗng kia có phải mỏ đỏ chân vàng không?”
Trương Vĩ Lệ bị câu hỏi không đầu không đuôi của hắn khiến cho chẳng hiểu ra sao, nhưng vừa suy nghĩ đã phản ứng lại:
“Ý ngươi là, mấy con ngỗng dẫn mọi người tránh khỏi sạt lở à? Để ta nghĩ xem...đúng rồi.”
Trương Vĩ Lệ vỗ đùi:
“Sao ngươi biết? Mấy người lớn tuổi quả thật nói như vậy, nghe đồn mấy con ngỗng kia màu sắc sống động, lông màu xanh phỉ thúy, mỏ đỏ như mã não, chân màu vàng kim, ai cũng chưa từng gặp qua loại ngỗng đó!”
Bấy giờ Trình Tinh Hà mới buông Trương Vĩ Lệ ra, lẩm bẩm nói:
“Phong thủy luân chuyển, năm nay đến nhà ta rồi, nếu ta thật sự có con trai, vậy thì có thể giống ngươi và Ách Ba Lan, trở thành phú nhị đại…”
Trương Vĩ Lệ không hiểu hắn có ý gì, nhìn dáng vẻ lén lút của hắn, có lẽ là sợ hắn trúng gió, vội vàng vào nhà bếp.
Bạch Hoắc Hương nhìn Trình Tinh Hà với vẻ ghét bỏ, hỏi ta hắn có tiền sử bệnh động kinh hay không, nàng có linh dược, chuyên chữa bệnh não.
Ta lại biết tại sao hắn đột nhiên như phát điên.
Nếu Trương Vĩ Lệ không nói sai, đó thật sự không phải ngỗng.
Thứ kia, trong nghề phong thủy của chúng ta, được gọi là eo ngọc bích.
Cũng chính là eo ngọc bích mà khi trước Trình Tinh Hà từng nói, “mầm tử kim, eo ngọc bích” không sánh nổi một cọng lông của sơn mị.
Chúng ta từng gặp mầm tử kim trong đồ cưới, có kim loại quý trong đất, sơn mị thì không cần phải nói nữa, đầy đồ xinh đẹp quý giá hiếm có, dưới người chẳng khác gì kho báu của cướp biển vùng Caribe.
Mà eo ngọc bích, chính là một loại sơn tinh, trong đất có bảo vật, tất nhiên sẽ có bảo khí, nếu nơi này là linh mạch phong thủy, bảo khí sẽ cảm hóa thành hình, biến thành dáng vẻ loài ngỗng.
Cho nên, nơi có eo ngọc bích, chắc chắn sẽ có đồ tốt. Một eo ngọc bích đại diện cho một bảo tàng, theo lời Trương Vĩ Lệ đã nói, nơi này có vô số eo ngọc bích, cũng tức là có rất nhiều đồ tốt không đếm xuể.
Đôi mắt của Trình Tinh Hà sắp biến thành ký hiệu đô la rồi:
“Lần trước chẳng lấy được bao nhiêu chỗ sơn mị, lần này có thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội, thật không hổ là đất Chu Tước, núi Tỳ Hưu.”
Hắc Bạch Vô Thường kinh nghiệm lão luyện hơn chúng ta, lại nghèo muốn chết, trong lòng đã sớm gõ bàn tính, khóe môi cũng cười lạnh.
Tuy Trình Tinh Hà kích động, nhưng không ngốc, cũng phát giác biểu cảm của Tiểu Hắc Vô Thường, lén lút kéo áo sơ mi của ta:
“Lần trước bọn họ đã cướp đồ của chúng ta ở đại dược phòng, lần này nhất định phải khôn khéo hơn.”
Nếu thật sự có nhiều bảo vật như thế, một mình bọn hắn cũng nuốt không trôi, có thế nào cũng sẽ chiếm được chút lợi.
Ngoài mặt ta gật đầu, thầm tính toán lấy sợi dây chuyền của Tiểu Hắc Vô Thường.
Chỉ cần lấy lại sách mật, chúng ta sẽ tự do.
Lúc này Trương Vĩ Lệ đã nấu xong, nhìn nàng tùy tiện hùng hổ, không ngờ rất có kỹ xảo nấu ăn, tuy chỉ là mấy món da hổ tiêu xanh, cà tím xào thông thường, nhưng đầy đủ sắc hương vị, thật sự có mùi vị của gia đình.
Trình Tinh Hà ăn một miếng, không nói nên lời, bỗng dưng hé miệng:
“Thất Tinh ngươi mau nếm thử đi, trời ạ muộn một chút sẽ bị ta ăn hết đấy.”
Trương Vĩ Lệ thấy vậy vui vẻ:
“Anh bạn ăn chậm chút, vẫn còn, hồi đó con trai ta rất thích ăn món này.”
Nói đoạn, nàng nhìn ra sau lưng.
Ta nương theo tầm mắt nàng, trông thấy ảnh chụp cả nhà treo sau lưng nàng, nhìn kỹ lại tướng mạo người nhà nàng, ta không khỏi hít khí lạnh, cả nhà họ, đều chết rất thê thảm!
…
Sau lưng cha mẹ chồng, trên mũi đều có đường vân hình chữ thập, cái này gọi là đường ngũ mã phanh thây, chủ chết không toàn thây, mà mặc dù dáng vẻ chồng nàng rất anh tuấn, nhưng sống mũi lún xuống, lông mày từ nửa bộ phận trước bị cắt đứt 1 phần 3 chỗ bắt đầu, biểu thị thanh niên mất vong, trong vòng ba mươi tuổi sẽ chết oan.
Con trai thì càng thảm, đại khái cũng chỉ sống đến bốn năm tuổi thôi, mệnh cung toàn bộ lõm xuống, lông mày rất nhạt, tán mà không tụ, so với cha hắn còn thảm hơn, đoán chừng chụp xong ảnh gia đình không bao lâu sẽ chết, dựa theo tai ách cung xem, lúc đứa nhỏ này chết vẫn là chịu đủ tra tấn.
Trương Vĩ Lệ phát hiện ta đang nhìn ảnh gia đình của nàng, biểu cảm trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, cúi đầu nói:
“Sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, đều là ta...hại chết họ.”
Ta lắc đầu:
“Không trách ngươi, đó cũng là số mạng của họ.”
Trương Vĩ Lệ ngẩng đầu nhìn ta, ngơ ngác nói:
“Không...trách ta?”
Ta gật đầu:
“Mỗi người đều có số mạng riêng, cha mẹ chồng chết do tai nạn giao thông, chồng đi làm thì xảy ra tai nạn bất ngờ, con cái bị bệnh chết, phải không?”