Chương 466: Lão Tam Phố Tây
Các nàng ăn hương hỏa, xem ra quan hệ giao thiệp cũng rất phức tạp.
Trương Vĩ Lệ nói cho chúng ta biết, thì ra không có ai thờ cúng sơn thần núi Tỳ Hưu, nhưng có một lần, vừa khéo là ngày rằm tháng bảy, người địa phương làm theo phong tục, thả hoa đăng dưới núi, cúng bái cho người thân đã qua đời, cầu may mắn cho mình.
Cho nên hôm đó tất cả mọi người đều xuống núi.
Mà chạng vạng hôm ấy, đột nhiên có rất nhiều ngỗng màu xanh lá từ trên núi chạy xuống, người địa phương rất thích ăn ngỗng, thấy thế chẳng phải là của hời trời ban sao, cho nên nam nữ già trẻ đều mặc kệ hoa đăng, đuổi theo bắt ngỗng.
Kết quả họ cứ chạy theo ngỗng như vậy, ngươi đoán xem thế nào, núi Tỳ Hưu ầm một tiếng sạt lở, đập nát nơi họ thả hoa đăng.
Đám người bắt ngỗng quay đầu nhìn lại, sợ hãi đến độ ngồi bệt dưới đất.
Nếu không phải đám ngỗng kia, chẳng phải kẻ bị đè bên dưới sẽ là họ sao?
Mà khi họ quay đầu lần nữa, ngỗng xanh ồ ạt kéo tới ban nãy, chớp mắt cứ như chưa từng xuất hiện, một con cũng không thấy đâu, ngay cả dưới đất cũng không sót lại lông ngỗng.
Dù là ai cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng trên núi có thần linh, nhờ mấy con ngỗng này dụ bọn họ đi, cứu mạng bọn họ!
Mấy người dân bản địa tất nhiên cảm tạ ân đức, muốn xây miếu sơn thần cho núi Tỳ Hưu.
Nhưng đêm đến, trưởng giả nơi này nằm mơ, thấy có người nói với hắn, ta không cần các ngươi cám ơn ta, cũng không cần các ngươi xây miếu, lại càng không muốn hương hỏa gì đó, chỉ có một chuyện, ai đến núi Tỳ Hưu, cũng không thể mang theo bất kỳ thứ gì trên đó xuống, nếu không sẽ gặp nạn.
Trưởng giả cám ơn trong mộng, liên tục đồng ý, bèn truyền lại quy tắc này.
Ở cổ đại, tín ngưỡng của mọi người vô cùng kiên định, vẫn luôn tuân thủ quy tắc này.
Nhưng có một năm mất mùa, trong hồ không có cá, dưới đất không có lương thưc, nhưng cây trái trên núi Tỳ Hưu vẫn nở rộ, có một người mẹ trong gia đình kia, đói đến không chịu nổi.
Người đó đau lòng không thôi, tim thắt lại, lén lên núi Tỳ Hưu, hái quả cho mẹ hắn ăn.
Sau khi người mẹ ăn vào, rất nhanh đã khỏe lại, người đó rất vui, kết quả không lâu sau, mẹ hắn mắc bệnh ôn dịch, ôn dịch từ nhà hắn lây cho nửa thôn, người đó cũng không có kết quả tốt, trước khi chết khóc lóc kể lại chuyện này cho mọi người biết, nói quả thật đồ trên núi Tỳ Hưu không thể động đến, thật sự sẽ có tai họa.
Chuyện này xem như có tác dụng khiếp sợ, người bản địa nghe kể câu chuyện này cho đến lớn, ngay cả mấy đứa nhóc phá phách cũng không dám lên núi lấy bất kỳ thứ gì.
Nghe đến đây, ta suy nghĩ ra:
“Vậy những người mất tích báo mộng, có phải đều thất lạc trên núi Tỳ Hưu không?”
Cũng như chuyện của sơn mị, lên đó rồi không trở về nữa.
Nhưng Trương Vĩ Lệ lắc đầu:
“Không phải.”
Hóa ra mấy người đó mất tích cũng rất kỳ lạ, có người ra ngoài mua đồ ăn rồi mất tích, có kẻ lên sửa nóc nhà rồi không thấy đâu, còn có người ly kỳ hơn, sau khi vào nhà vệ sĩnh bỗng dưng biến mất.
Thế thì lạ quá rồi, thật sự là bốc hơi giữa nhân gian à?
Nhưng bọn họ báo mộng nói mình bị Bạch Ngọc Tỳ Huơu ăn mất, vậy những người mất tích, chắc chắn phải có điểm chung gì đó, ta bảo Trương Vĩ Lệ suy nghĩ kỹ lại.
Trương Vĩ Lệ nhíu mày suy nghĩ một lúc lại, bỗng dưng cau chặt mày, nói với vẻ không chắc lắm:
“Chẳng lẽ…là chuyện kia?”
Ta bảo nàng mau kể lại.
Thì ra khoảng thời gian trước, trên đỉnh núi đang yên đang lành bỗng đánh sét hạn, dường như bổ thứ gì đó trên đỉnh núi ra, có người nói nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ trên núi, có không ít người đi xem náo nhiệt.
Chờ mấy người đó xuống núi, người bên dưới hỏi họ đã nhìn thấy gì, bọn họ lắp bắp không chịu nói, dáng vẻ rất đáng ngờ.
Có điều mọi người rất nhanh đã quên chuyện này, nàng cũng bị ta nói mới nhớ ra, không cần nói, người mất tích đều là những người lên núi hôm đó!
Bạch Ngọc Tỳ Hưu…lẽ nào hôm đó họ lên núi, đã gặp Bạch Ngọc Tỳ Hưu gì đó?
Những lời nói trong mộng, cũng bảo đã làm chuyện không nên làm, mới bị Bạch Ngọc Tỳ Hưu ăn mất.
Ta vội hỏi Trương Vĩ Lệ, những người lên núi, còn ai may mắn sống sót không?
Trương Vĩ Lệ ngẫm nghĩ một lúc, vỗ đùi bảo:
“Lão Tam phố tây hình như là một trong số đó.”
Ta nghe thấy bèn đứng dậy, nói chuyện không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta đi hỏi lão Tam kia.
Nhưng Trương Vĩ Lệ lắc đầu, nói lão Tam là tài xế taxi chạy xe đêm, bây giờ chắc chắn không ở nhà, nàng gọi điện bảo lão Tam đến.
Nhưng lão Tam mãi không nghe máy, Trương Vĩ Lệ xấu hổ nói, có lẽ do lái xe không tiện nhận điện thoại, hay là sáng mai lại đến tìm hắn.
Cũng phải, bình thường nửa đêm còn có thể tìm người, nhưng biết đi đâu tìm xe taxi đây, đành phải đợi thôi.