Chương 465: Kẻ Thù Của A Mãn
Lúc này bà lão mặt ngựa bò dậy từ dưới đất, lau mặt hừ một tiếng:
“Đã nói nàng có số mệnh ti tiện mà, không biết tốt xấu!”
Nếu nàng không đi, với tình thế này, cũng chỉ có con đường chết.
Ta không nhịn được quan sát khí của nàng, muốn xem thử vận mệnh nàng rốt cuộc thế nào, nhưng vừa nhìn, ta lập tức ngơ ngác, trời ạ, người làm công việc đặc biệt như thế, phá hoại gia đình người khác, trên ấn đường sao lại có ánh sáng công đức?
Ánh sáng công đức này không giống với người ăn cơm âm dương như chúng ta, có màu đỏ đồng, nghĩa là người đại thiện.
Loại người này, ngươi muốn tìm cũng không tìm được, gặp được người đại thiện, giúp đỡ nàng, chính là công đức cực lớn!
Ta suy nghĩ, vốn dĩ chúng ta muốn đến cục Chu Tước, chuyện này lại liên quan đến Đỗ Hành Chỉ, xem ra có thế nào cũng phải giải quyết.
Thế nên ta nói với nhóm người râu cá trê:
“Các người đừng động vào nàng, chuyện Tỳ Hưu ăn người, chúng ta sẽ thử xem.”
Trương Vĩ Lệ lập tức sửng sốt, ngước mắt, nhìn ta với vẻ khó tin.
Nhóm người râu cá trê cũng ngơ ngác:
“Ngươi? Nhưng mà...”
Trình Tinh Hà gấp không chờ nổi muốn tham dự, lập tức kích động:
“Trời ạ, Bạch Ngọc Tỳ Hưu, Thất Tinh, xem ra chúng ta phát tài rồi!”
Tiểu Hắc Vô Thường thấy ta muốn quản chuyện này, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nhưng mà, chuyện này có liên quan đến cục Chu Tước, hiển nhiên hắn cũng rất để ý, xe thương vụ của phủ thiên sư bên ngoài tuy không can thiệp vào chuyện của chúng ta, nhưng lại luôn đi theo hộ tống như vệ tinh, hắn sợ dẫn đến phiền phức không cần thiết, cũng coi như mặc nhận.
Nhóm râu cá trê bàn bạc một lúc, thăm dò hỏi:
“Vậy…nói trước nhé, chuyện này không làm xong, chúng ta sẽ không đưa tiền.”
Trình Tinh Hà vội nói:
“Vẫn phải đưa chút tiền cọc chứ...”
Ta ngắt lời hắn:
“Làm xong rồi tính.”
Nhóm râu cá trê vừa nghe không nhắc đến tiền, càng thêm khó tin, xì xào bàn tán nói mấy người này có được hay không đây?
Râu cá trê sờ râu, quyết định:
“Dù sao họ cũng không lấy tiền, cứ thử xem sao, đã đến nước này rồi, cứ chữa ngựa chết như ngựa sống vậy.”
Lúc này sắc trời mờ tối, Trương Vĩ Lệ cũng phản ứng lại, vén tóc mai hỗn loạn ra sau tai, bấy giờ mới lên tiếng:
“Cám ơn mọi người…nếu không chê, hôm nay cũng tối rồi, đến chỗ ta nghỉ ngơi, ngày mai hãy đi xem.”
Không cần phải nói, một động tác đơn giản, khi nàng làm, cực kì quyến rũ, chẳng trách có thể thu hút nhiều người như thế! A, thảo nào, trên khóe mắt nàng, có nốt ruồi lệ.
Phụ nữ có nốt ruồi lệ, rất được đàn ông ưa thích, cũng gọi là nốt ruồi phong tình, cả đời đào hoa không ngớt, đàn ông sẽ có khát vọng bảo vệ rất mãnh liệt với những người phụ nữ này.
Nhưng tương ứng, phụ nữ có nốt ruồi lệ, cả đời không nguôi nước mắt, mệnh khổ.
Theo nàng trở về tiệm làm tóc, chỉ thấy tiệm làm tóc đã bị người ta đập nát, thiết bị làm tóc bị quăng khắp nơi, nàng hoảng loạn thu dọn:
“Mấy lão già ngu ngốc kia là đám nhà quê, chẳng hiểu cái rắm gì cả...mọi người cứ ngồi thoải mái!”
Lúc này, Bạch Hoắc Hương cũng phát hiện trên người nàng có không ít vết thương, hiển nhiên do khi trước bị trói chặt vùng vẫy mà ra, muốn chữa thương cho nàng.
Nàng được yêu thương mà sợ hãi, hiển nhiên đã lâu không ai đối xử tốt với nàng như vậy, nàng hồi hộp nói chuyện cũng không rành mạch:
“Vết thương nhỏ thôi, không cần phiền phức, chuột tới kỳ kinh nguyệt, đâu phải chuyện gì lớn! Trước đây mấy bà già trong thôn tìm ta đánh nhau, đầu cũng bị đập nát, số mạng ti tiện, cũng chẳng có chuyện gì...”
Quả nhiên, bên dưới tóc mái che chắn, là một vết lõm không nhỏ.
Bạch Hoắc Hương lạnh lùng không nói chuyện, nhưng tay chân nhanh nhẹn, đã bôi thuốc cho nàng.
Mắt nàng bỗng lóe lên ánh lệ, nhưng dường như sợ chúng ta chê cười, vội lau đi, tự giễu nói:
“Người như ta...không quen người khác tốt với mình, đốt tiền.”
Ta bảo nàng đừng buồn, mời nàng kể lại, liên quan đến Bạch Ngọc Tỳ Hưu, có manh mối gì không?
Nàng vừa nghe hỏi, đã vỗ tay, lên tiếng:
“Đúng rồi, có chuyện này có lẽ ngươi thật sự không biết, núi Tỳ Hưu của chúng ta, có một quy tắc rất kỳ lạ.”
…
Quy tắc kỳ quái này, chính là ngươi có thể lên núi Tỳ Hưu, nhưng ngươi không thể lấy đi bất kỳ món đồ nào trên núi Tỳ Hưu, nhỏ như lá cây, lớn như hòn đá, chỉ cần ngươi lấy chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.
Trình Tinh Hà nghe vậy cảm thấy kính nể:
“Thật không hổ là núi Tỳ Hưu.”
Đặc điểm nổi tiếng nhất của Tỳ Hưu, chính là chỉ ăn không đi ngoài.
Ta hỏi nàng, sao lại truyền ra quy tắc đó?
Nàng nói cho chúng ta biết, đây là thần dụ của sơn thần.
Giống như A Mãn?
Cũng như mỗi một nơi đều có chính quyền địa phương của riêng mình, mỗi một ngọn núi cũng chia ra thuộc về từng vị sơn thần khác nhau, nói ra cũng lạ, từ khi đến cục Chu Tước, A Mãn cũng không chịu ra, hệt như Tiêu Tương lúc đầu.
Chẳng lẽ…nơi này có kẻ thù của A Mãn?