Chương 464: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Thì ra người phụ nữ kia tên Trương Vĩ Lệ, mở tiệm làm tóc ở cửa thôn, cái loại phi pháp ấy.
Nàng từ nơi khác gả đến đây, gả đến không lâu đã làm việc bán thời gian này, vì nàng trẻ trung xinh đẹp, giá lại không mắc, mấy người đàn ông gần đây nhàn rỗi, không có việc gì bèn dạo quanh chỗ nàng.
Có vài người đàn ông thật sự động lòng, có tiền nhớ đến cho nàng, trái cây tươi theo mùa, hàng loại tốt từ nơi khác đến, thà không cho vợ con, cũng bằng lòng để lại cho nàng.
Vì cái nghề làm ăn này của nàng, phụ nữ gần đây đều hận đến cắn nát răng, ước gì có thể xé xác nàng, nhưng nếu ai muốn động đến nàng, đám đàn ông trong thôn sẽ là người đầu tiên không chịu, thậm chí có vài tên lưu manh côn đồ, tự phát thành lập phân đội nhỏ bảo vệ người đẹp ngày nào cũng tuần tra gần cửa nhà nàng.
A, sức quyến rũ của nàng thật sự rất lớn.
Thế nên phụ nữ toàn thôn, không ai không nguyền rủa nàng, có lẽ lời nguyền của họ đã có tác dụng. Con trai, chồng, ba mẹ chồng của Trương Vĩ Lệ đều mất mạng, Trương Vĩ Lệ lẻ loi một mình.
Chính vào lúc này, trong thôn lại xảy ra chuyện Bạch Ngọc Tỳ Hưu nuốt người.
Râu cá trê ưa chuộng văn hóa truyền thống, ngày nào cũng ngâm mình trong thư viện, bấy giờ phát hiện chuyện bạch hổ ăn người, lập tức nói cho mọi người biết.
Mọi người suy nghĩ, còn không phải sao? Cả thành trấn này, nếu nói khắc người nhất, chẳng phải Trương Vĩ Lệ à?
Mấy người phụ nữ vốn đã hận nàng, tuy trong lòng đàn ông không nỡ, nhưng thấy liên quan đến mạng người, nói không chừng ngày nào đó mình cũng bị Bạch Ngọc Tỳ Hưu thần bí kia ăn thịt, làm gì còn quan tâm đến tiệm làm tóc này nữa, cũng đồng ý luôn.
Bạch Hoắc Hương nghe đến đây, không nhịn được xen vào nói một câu:
“Chỉ dựa vào người nhà nàng qua đời, các ngươi đã phán đoán nàng là bạch hổ tinh, thời đại nào rồi, các ngươi không cảm thấy quá ngu ngốc sao?”
Trình Tinh Hà cũng gật đầu:
“Cái này không khác gì Tây Môn Báo hiến tế Hà Bá.”
Ai ngờ, râu cá trê vội nói:
“Chúng ta có chứng cứ khoa học đấy! Không tin các ngươi xem đi!”
Nói đoạn, râu cá trê dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người đàn ông, mấy người đàn ông hiểu ý, lập tức nhào qua, lôi Trương Vĩ Lệ từ dưới đất lên, cởi giày nàng ra.
Chúng ta nhìn qua, lập tức sửng sốt, chỉ thấy trong lòng bàn chân của nàng, mọc lông trắng toát.
Đây cũng là đặc trưng của bạch hổ tinh về mặt ý nghĩa truyền thống, lòng bàn chân người phụ nữ mọc lông trắng, không phải si mị thì chính là yêu quái.
Nếu ở xã hội cũ, những người phụ nữ này khi còn là bé con, có lẽ đã bị người nhà ném xuống giếng rồi.
Trương Vĩ Lệ chộp lấy giày của mình, mang vào, cắn răng, không lên tiếng.
Râu cá trê tưởng nàng chột dạ, thừa thắng xông lên:
“Cho nên mới nói, không phải nàng thì là ai? Ba mẹ anh em nhà nàng, ba mẹ chồng ở đây, con trai mang từ bên ngoài đến, chẳng phải chết vô ích rồi sao.”
Nàng thật sự chỉ lẻ loi một mình.
Nếu đã như thế, nguyên nhân quan trọng hơn, vẫn là Trương Vĩ Lệ không có người thân nào ở đây, những người kia giống hệt ông già nhà họ Hải, lựa quả hồng mềm để bóp.
Vừa nãy nàng còn hung hăng, bây giờ đột nhiên không lên tiếng, ta có thể nhìn ra, ngoài mặt nàng giả vờ không quan tâm, nhưng nghe thấy mấy câu này, trong lòng cũng sẽ khó chịu.
Trình Tinh Hà nhỏ tiếng nói:
“Mé nó, Thất Tinh, lần này có phải chúng ta anh hùng cứu mỹ nhân sai rồi không?”
Nói nhảm, ta lớn tiếng bảo:
“Cho dù nàng là mệnh bạch hổ, cũng không ai có tư cách quyết định sống chết của nàng. Mạng là của chính nàng, không phải của các ngươi.”
Câu này vừa thốt ra, mây người kia nóng mắt, mồm năm miệng mười bảo ta còn trẻ, ánh mắt nông cạn, bảo ta bị sắc đẹp mê hoặc, còn Trương Vĩ Lệ lại nhìn ta với vẻ khó tin, trong mắt bỗng dưng lóe lên vẻ cảm động.
Râu cá trê cũng không làm, muốn lôi kéo ta, nhưng vừa chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Trình Tinh Hà, nảy sinh ý định rút lui, vội vã cất lời:
“Vậy...mạng của nàng là mạng, mạng của cả thôn của chúng ta, cũng là mạng vậy! Vì một mình nàng, khiến toàn thôn chúng ta chịu chết, trên đời nào có đạo lý đó.”
Cho dù thật sự là thế, cũng phải xem nàng có lòng dạ Bồ Tất, hi sinh thân mình cứu người tự thiêu hay không, các ngươi vẫn không có tư cách yêu cầu nàng chết vì các ngươi. Các ngươi làm vậy là bắt cóc đạo đức, các ngươi muốn sống, nàng không có tư cách muốn sống sao?
Nhưng mà, thấy người trong thôn quyết tâm, cho dù bây giờ cứu nàng, chúng ta vừa đi, nàng vẫn sẽ gặp nạn, ta bèn hỏi nàng, ngươi có muốn rời khỏi chỗ này không?
Người trong thôn xôn xao kháng nghị, bị ánh mắt Trình Tinh Hà dọa cho ngậm miệng.
Ta vốn cho rằng Trương Vĩ Lệ gấp gáp muốn rời khỏi nơi thị phi này, nhưng không ngờ, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ lại kiên định:
“Dựa vào đâu ta phải đi? Nhà ta ở đây, mé nó ta không đi đấy.”