Chương 463: Kiểm Tra
Kết quả nhóm người Đỗ Hành Chỉ cũng một đi không trở lại, họ nghĩ chuyện này không thể không giải quyết, lại góp tiền tìm thầy phong thủy ở nơi khác.
Thầy phong thủy từ nơi khác vừa đến đây, nhìn chằm chằm địa thế nơi này hai mắt tỏa sáng, như thể phát hiện ra vùng đất mới.
Sau đó bày vẻ như thật, nói chỗ này phạm phải Thanh Ngưu mở khẩu sát, há miệng nuốt người, cho nên mới có nhiều người mất tích như vậy, ăn nói rõ ràng mạch lạc, khiến người dần bản địa sững sờ ngơ ngác.
Ba của Tiểu Đức Tử khi trước mất tích, cảm thấy có hi vọng, mời người đó giúp đỡ tìm Tiểu Đức Tử.
Người đó đến nhà Tiểu Đức Tử, nói hướng đông nam nhà các người có hung sát!
Tìm được không ít đồng tiên cũ ở chỗ đó. Lúc ông nội Tiểu Đức Tử còn sống đã để dành, nghe nói rất đáng giá.
Ba Tiểu Đức Tử hỏi nên sửa lại thế nào?
Người đó nói không vội, mấy thứ này giao cho ta, ta giải quyết miễn phí giúp ngươi.
Mà anh trai Vương Mỹ Lệ là Vương Anh Tuấn cũng mất tích, người đó qua kia xem xét, nói vấn đề xuất hiện từ chỗ của Vương Mỹ Lệ, buổi tối muốn trừ tà trên người Vương Mỹ Lệ. Kết quả ngày hôm sau, không thấy người đó đâu nữa, Vương Mỹ Lệ mặt mày ửng hồng, còn nói kỹ thuật người đó rất tốt.
Không chỉ hai nhà này, người xem phong thủy kia gần như đều nói đâu ra đó với những gia đình có người mất tích toàn thôn, không phải lừa tiền, thì cũng lừa sắc người ta, ngày hôm sau, sau khi lừa gạt đầy bồn đầy bát, cũng không thấy đâu nữa.
Bấy giờ người dân bản địa mới biết gặp phải tên lừa gạt, nhất là về sau ba của Tiểu Đức Tử mới biết, mấy đồng tiền cũ kia có thể bán được mười ngàn, Vương Mỹ Lệ trà không uống cơm không ăn mong ngóng người kia trở lại lần nữa, tức chết người trong thôn, họ nói sau này còn có ai xem phong thủy đến lừa gạt, gặp lần nào đánh lần đó.
Không phải nói, người nơi này đúng là quá xui xẻo, yêu ma quấy phá không tính, còn gặp lừa đảo.
Mắt thấy người mất tích càng ngày càng nhiều, râu cá trê bèn nghĩ cách, nói chuyện này có tìm người đến cũng không giải quyết được, chi bằng dùng cách cũ của những người đi trước.
Hóa ra, trong cuốn huyện cũ có ghi chép, trước đây núi Tỳ Hưu cũng từng xuất hiện chuyện nuốt người, đó là do bản địa xuất hiện bạch hổ tinh, khiến cho sơn thần phẫn nộ, thiêu chết bạch hổ tinh, không cần sợ sẽ không nguy hiểm nữa.
Nói đoạn, râu cá trê chỉ người phụ nữ bị ăn mặc trang điểm như người giấy sau lưng chúng ta nói:
“Trải qua điều tra về nhiều phương diện của mọi người, phát hiện nàng là bạch hổ tinh thôn chúng ta, dốt nàng, là muốn tốt cho mọi người.”
…
Người phụ nữ kia nghe vậy, phun ra hết bánh nếp đậu đỏ còn sót lại trong miệng, lớn tiếng mắng:
“CM nhà ngươi, bà đây từ lúc nào trở thành bạch hổ tinh! Ngươi mới là bạch hổ tinh! Cả nhà ngươi đều là bạch hổ tinh! Nếu không tụt quần xuống cho các ngươi xem!”
Râu cá trê hình như kiêng kỵ người phụ nữ này ba phần, lùi về sau một bước, bấy giờ mới lên tiếng:
“Còn không thừa nhận! Khắc chết cả nhà già trẻ, bây giờ lại khắc chúng ta, giữ nàng ta lại, có thế nào cũng là mối họa.”
Trình Tinh Hà nhìn hắn, biểu cảm có chút thay đổi:
“Các ngươi từ đâu nhìn ra? Kiểm...kiểm tra ra?”
Ta hiểu ngay hắn có ý gì, đạp chân hắn, nói mé nó ngươi nghĩ đi đâu vậy.
Quả thật, hiện nay nếu phụ nữ không có lông sẽ gọi là bạch hổ, nhưng trong quyển huyện cũ, chắc chắn là bạch hổ tinh mang ý nghĩa truyền thống.
Cái gọi là bạch hổ tinh, là câu mắng người, gần như sao chổi ôn thần, ý muốn nói một người phụ nữ mệnh cứng, khắc người, ai đến gần nàng, đều bị nàng liên lụy.
Râu cá trê lên tiếng với vẻ thông thạo:
“Ngươi cũng có thể hỏi nàng, ba mẹ chồng nàng chết thế nào, chồng nàng, con trai nàng, chết ra sao? Quan trọng nhất là…nàng kiếm sống bằng nghề không biết xấu hổ gì.”
“Làm gái, mười dặm tám thôn này, không có người đàn ông nào mà nàng không qua lại!”
Một bà lão mặt ngựa khinh thường lên tiếng:
“Nếu con gái ta cũng giống nàng, chi bằng ta thắt cổ chết cho xong!”
Người phụ nữ kia hừ lạnh:
“Nếu ta giống con gái bà, ngay cả đàn ông cũng không giữ nổi, vậy ta cũng thắt cổ chết cho xong! Chính mình không có bản lĩnh, liên quan cái rắm gì đến ta, có bản lĩnh thì buộc chặt thắt lưng người đàn ông của nàng, đi đâu cũng mang theo!”
“Đồ kỹ nữ không biết xấu hổ…cái miệng thối nát.”
Bà lão mặt ngựa hiển nhiên đã sớm có thù với nàng, muốn cởi giày đánh nàng, nhưng lại không nỡ, tiện tay bốc nắm giấy tro trát lên mặt nàng:
“Ngươi là thứ đàn bà chẳng ra gì, ăn nhiều chim.”
Người phụ nữ kia cũng không phải dạng hiền lành, dứt khoát đánh nhau với nàng:
“Ta thấy ngươi sinh con cắn hạt dưa, miệng không nhàn rỗi!”
Thấy hai người đánh nhau, ta không khỏi nhớ đến một câu hát.
Phụ nữ dưới núi là hổ, gặp được nhất định phải tránh xa.