Chương 462: Báo Thù
Râu cá trê ôm cánh tay nhìn ta, lắc đầu:
“Nhóc con dốt nát, đừng nhất thời hồ đồ, học người ta anh hùng cứu mỹ nhân, nói thật với ngươi, người phụ nữ kia là yêu nghiệt.”
Ai là nhóc con hả?
Người phụ nữ kia mắng:
“Bà đây cha sinh mẹ đẻ suốt hai mươi bốn năm, ai là yêu nghiệt hả!”
Ta bèn hỏi:
“Các người...rốt cuộc tại sao lại làm vậy?”
Râu cá trê khoanh tay, nghiêng đầu nhìn ta:
“Yêu nghiệt phạm luật trời, đương nhiên phải tế trời.”
Cái gọi là tế trời, là phải đốt vật có linh tính nhưng không phải con người, hiến tế thần linh cầu xin phù hộ.
Nhưng người phụ nữ kia, có nhìn thế nào cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi!
Mà nhóm người bản địa cúng bái cũng xen miệng vào:
“Ngươi là ai, lo chuyện bao đồng như vậy, nếu chỗ chúng ta lại xảy ra chuyện nữa, ngươi có gánh nổi không?”
Râu cá trê thở dài, lộ biểu cảm vui sướng khi người gặp họa:
“Ta thấy kiếm thằng nhóc này cầm, rất giống kiếm phong thủy, nói không chừng hắn và người kia là một bọn.”
Người kia? Là người nào?
Câu này vừa thốt ra, ánh mắt mấy người đó nhìn ta càng thêm phẫn nộ:
“Chẳng trách!”
Lập tức có người hỏi ta:
“Ngươi là người xem phong thủy phải không?”
Ta gật đầu với vẻ kỳ lạ khó hiểu:
“Phải thì phải, nhưng các ngươi...”
“Vậy thì đúng rồi!”
Đột nhiên có ông lão nắm hòn đá ném lên đầu ta, gào lên:
“Đập chết mấy tên lừa gạt chó chết này! Báo thù cho đồng tiền cũ nhà ta!”
Ta nhanh chóng bước ra bảo vệ Bạch Hoắc Hương, vì không thể hành khí, không được nhanh nhẹn như lúc bình thường, mấy hòn đá đập trúng đầu ta, mẹ nó cũng đau thật đấy.
Lừa gạt ư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một người phụ nữ hơi mập xông ra khỏi nhóm người như đạn pháo, vừa cắn vừa cào ta:
“Tên khốn, trả trong sạch cho con gái ta!”
Không phải chứ, ta trợn mắt há miệng, sao lại liên quan đến trong sạch rồi?
Khóe mắt ta liếc thấy, Tiểu Hắc Vô Thường vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng chính vào lúc này, người phụ nữ mập kia không còn đấm ta nữa, nằm dưới đất lăn lộn, nghiền nát một rãnh đất.
Những người khác lập tức ngơ ngác:
“Thím ba, thím làm gì vậy?”
Ta nhìn ra được, trên người thím ba mơ hồ như có một bóng người chồng lên, ba ngọn đèn sinh mệnh cũng nhạt đi một nửa, là quỷ nhập vào người.
Những người kia tưởng thím ba này lên cơn thần kinh, muốn đưa nàng đi, lại có vài kẻ muốn nhào vào người ta, nhưng không ngoài ý muốn, kẻ đến gần ta toàn bộ đều trúng tà, có kẻ nhảy loạn xạ, có tên bò đi xung quanh, còn có người gào khóc.
Cứ thế, họ có ngốc cũng biết không ổn, không ai dám bước lên, lùi về sau không ít:
“Thằng nhóc này biết tà pháp!”
Ta biết tà pháp cái rắm ấy, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Trình Tinh Hà bước qua, đang khoanh tay cười lạnh.
Bình thường hắn muốn không đứng đắn đến đâu, sẽ không đứng đắn đến đó, nhưng một khi thật sự chọc hắn nóng mắt, quả thật cũng ra tay độc ác vô tình. Hiển nhiên, hắn vừa ngủ dậy, thấy đám người này ức hiếp ta, gọi đám cô hồn dã quỷ nơi này đến, nhập vào đám người kia.
Râu cá trê dường như đã gặp không ít việc đời, biết chúng ta không hiền lành, bấy giờ mới ngoài mạnh trong yếu lên tiếng:
“Các ngươi muốn gì?”
Trình Tinh Hà cong môi, ánh mắt cũng tà hơn:
“Không muốn thế nào cả, chỉ muốn hỏi, các ngươi dựa vào đâu ức hiếp người ta? Người anh em của ta gần đây xui xẻo, ta còn không nỡ bắt nạt hắn, từ lúc nào đến phiên đám chó mèo các ngươi rồi?”
Lời nói đường hoàng chính đáng, đển cả ta cũng sắp tin, nhưng nghĩ kỹ lại, bình thường người gây rắc rối cho ta nhiều nhất chính là ngươi.
Sắc mặt râu cá trê thoáng qua vẻ hoảng sợ, bấy giờ mới miễn cưỡng nói:
“Các ngươi…cái loại xem phong thủy như các ngươi, hại chúng ta thê thảm, mắng các ngươi vài câu cũng không được à?”
“Đúng vậy!”
Vài người to gan cũng nói theo:
“Lừa tiền lừa sắc, tội ác nặng nề!”
“Chúng ta đã thề, nếu còn gặp người xem phong thủy, thấy lần nào đánh lần đó!”
Trên đời này có rất nhiều người xem phong thủy, các ngươi bị lừa, thì muốn dùng gậy tre lật thuyền của một nhóm người à?
Lúc này đám người trúng tà quậy phá càng thêm vui vẻ, người nhà họ sợ hãi, xin Trình Tinh Hà thu hồi phép thuật.
Trình Tinh Hà rút một que cay ra nhai, chậm rãi lên tiếng:
“Vậy các ngươi kể lại chuyện đã xảy ra xem, ta sẽ cân nhắc.”
Nói đến ra vẻ ngươi thật sự là sư phụ lõi đời.
Mấy người kia nhìn nhau, bấy giờ mới nói:
“Lúc vừa bắt đầu là chuyện núi Tỳ Hưu có ma quỷ quấy phá...”
Núi Tỳ Hưu? Ta vội phản ứng lại:
“Bạch Ngọc Tỳ Hưu?”
Nhóm người kia nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lên tiếng với vẻ khó tin:
“Ngươi…sao ngươi lại biết?”
Thì ra, nơi Đỗ Hành Chỉ đến, chính là chỗ này.
Rất nhiều người ở đây bị mất tích, người nhà đều mơ thấy họ khóc lóc bảo bị Bạch Ngọc Tỳ Hưu ăn thịt, mấy người này suy nghĩ, chắc chắn núi Tỳ Hưu có yêu ma quấy phá, thế nên chẳng phải đã mời Đỗ Hành Chỉ đến sao?