Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 461 - Chương 461 - Khí Công

Chương 461 - Khí Công
Chương 461 - Khí Công

Chương 461: Khí Công

Trở về ta hỏi ông già, cái gì gọi là lưng quần lỏng lẻo?

Sau khi ông già biết, tức đến độ bàn tay run rẩy, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, nói sau này ngươi đừng chơi với mấy đứa nhỏ kia nữa, mấy đứa như thế sau này trưởng thành, cũng chẳng có tiền đồ gì, đừng làm lỡ dỡ nhau, cứ học hành đàng hoàng thôi.

Cho dù đi học, An Gia Dũng vẫn vu oan ta trộm đồ, chẳng phải ai nấy cũng tin đấy sao.

Nhiều năm như vậy, ta chưa từng có bạn.

Ba mẹ ta, có bao giờ nghĩ đến ta sẽ trải qua những ngày tháng như thế chưa? Họ chưa từng nghĩ, có lẽ dù nghĩ đến, cũng chẳng thèm để ý.

Sự ra đời của ta, vốn dĩ là một sai lầm.

Nhưng Bạch Hoắc Hương bỗng nắm lấy tay ta, ta quay đầu nhìn nàng, trông thấy ánh mắt nàng phản chiếu bóng dáng ta:

“Không phải, ngươi thật sự rất tốt.”

Ta bị nàng nhìn đến ngơ ngác.

Ta mỉm cười, nói ừm, sau này ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Người ta có thể làm được, tại sao ta lại không thể?

Nếu đã ra đời, tất nhiên phải sống cho thật tốt, mặc kệ người ta nói gì?

Đây là cuộc đời của chính ta, và cuộc đời của Tiêu Tương.

Lúc này, rẽ khỏi đường núi, trước mặt sáng tỏ thông suốt, xuất hiện một thị trấn nhỏ.

Khoảng thời gian này luôn ở trong núi sâu, sắp biến thành người hoang dã rồi, hiếm khi trông thấy thị trấn, trong lòng vô cùng thoải mái.

Mà vào lúc này, một nhóm người đang tập trung với nhau, không biết làm gì, ta thấy trên đỉnh đầu họ dâng lên từng luồng khói xanh.

Phóng hỏa giữa ban ngày ban mặt?

Ta vội vàng thò đầu ra ngoài, bấy giờ mới phát hiện, không phải họ phóng hỏa, mà là đang đốt giấy, hình như đang làm lễ cúng bái gì đó.

Họ đặt một cái thùng sắt rất lớn ở ngã tư đường, đang thả giấy vào để đốt, trong miệng dường như lẩm bẩm gì đó.

Nhìn lại mấy món đồ cúng kia, cũng đủ mẫu mã, tụ bảo bồn đốt giấy, cây rung tiền gì đó.

Kỳ lạ nhất là, trong số những món đồ cúng kia, còn có một người giấy nữ tóc dài.

Bạch Hoắc Hương nương theo tầm mắt ta nhìn ra ngoài, lập tức có chút buồn bực:

“Thông thường người ta đốt giấy, chẳng phải đều có một đôi đồng nam đồng nữ à? Sao chỉ có một đồng nữ thế này?”

Ta cũng có chút buồn bực, nhìn từ xa, người giấy nữ kia được làm rất tinh xảo, quần áo giấy đỏ, tóc dài, nhìn thoáng qua rất giống người thật, ta bèn nói với Bạch Hoắc Hương, có lẽ lễ cúng này dành cho người đàn ông chưa kết hôn đã chết.

Xe chạy đến gần, Tiểu Hắc Vô Thường xuống xe hỏi đường, nơi này khói đen lượn lờ, bốc mùi xăng dầu, hăng đến độ khiến ta phải lau nước mắt, nhưng vào giờ phút này, Bạch Hoắc Hương bỗng nhiên nắm lấy ta:

“Không đúng…ngươi nhìn xem, người giấy kia…hình như cử động!”

Ta bị nàng nói đến sững sờ, ban ngày ban mặt, người giấy còn có thể quấy phá?

Ta vội vàng quan sát khí, vừa nhìn ta lập tức ngơ ngác. Mẹ nó đâu phải người giấy, là người thật!

Nhưng toàn thân nàng đều bị trói, trong miệng cũng bị nhét thứ gì đó, mắt thấy mình sắp vùi thân trong thùng sắt, đang liều mạng vùng vẫy.

Nhưng nàng bị trói chặt, lại bị mấy người cúng bái giữ cứng ngắc, hoàn toàn không thể giãy giụa.

Không phải chứ, đã là thời đại nào rồi, nơi này thoạt trông cũng không giống thành phố bị phong tỏa, sao lại có loại chuyện mưu sát giữa đường như vậy?

Nếu không phải xung quanh không có máy quay, ta còn tưởng đang đóng phim đấy!

Ta đẩy cửa xe ra ngay lập tức, lúc này, người phụ nữ kia đã bị mấy kẻ đó đẩy tới bên cạnh thùng sắt, mắt thấy sắp bị ném vào trong, ta xoay người bước lên, nhanh chóng ngăn mấy người đó lại:

“Các ngươi muốn làm gì?”

Mấy người kia không ngờ giữa đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim, giật thót tim, buông lỏng tay, khiến người phụ nữ kia ngã xuống đất, cú ngã kia khiến thứ nhét trong miệng người phụ nữ văng ra ngoài, là bánh nếp đậu đỏ.

Bánh nếp đậu đỏ, là vật trừ tà trấn áp xác sống.

Lòng ta giật thót, nàng là xác sống?

Không đúng, ta còn chưa đến mức ngay cả người sống và xác sống cũng không phân biệt được, quả nhiên, bánh nếp đậu đỏ vừa rớt ra khỏi miệng, nàng lập tức la lớn:

“Cứu mạng, anh trai, cứu ta, đám người này muốn đốt chết ta!”

Bạch Hoắc Hương đuổi đến, bảo vệ người phụ nữ sau lưng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn mấy người kia:

“Các người không sợ ngồi tù sao?”

Mấy người đó thấy vậy, vội vàng lớn tiếng nói:

“Người ngoài như các ngươi hiểu cái rắm gì, lo chuyện rắm của các ngươi đi, biết điều thì tránh ra cho ông đây, nếu không sẽ đốt các ngươi luôn!”

Ta vào nghề này lâu như vậy, từng gặp không ít chuyện quái lạ, nhưng chưa từng thấy loại chuyện này, các ngươi coi pháp luật là đồ ăn nuốt hết rồi hay sao hả?

Mà đám người đó không nói hai lời xông lên ngay, muốn tóm lấy ta.

Ta trở tay rút Thất Tinh Long Tuyền ra, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chém ngang thùng sắt, tia lửa lập tức văng tung tóe, than lửa nung đỏ lăn ra khắp nơi, mấy người kia không ngờ Thất Tinh Long Tuyền lại ghê gớm như vậy, bị ta dọa, vội vàng lùi về sau:

“Hình như thằng nhóc này không phải người bình thường…”

“Có phải hắn biết khí công không?”

Ta còn biết Lư sơn thăng long bá đây.

Lúc này họ không dám bước lên cứng rắn chống lại ta, xôn xao nhìn về phía một người sau lưng.

Nhóm người tự động nhường ra một con đường, một người đàn ông râu cá trê dáng vẻ thô bỉ bước ra, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi.

Bình Luận (0)
Comment