Chương 460: Hận
Ta cau mày đến gần:
“Sao thế?”
Chẳng lẽ, đã lên lệnh truy nã?
Nhưng vừa nhìn vào giao diện kia, trong lòng ta lập tức nặng nề.
Đó là một bản cáo phó, nói vợ của ông già họ Hải thập nhị thiên giai kia đã qua đời, đau lòng nhung nhớ, có cả ảnh của ông già họ Hải bệnh tật thoi thóp và tên nhà giàu mới nổi ngu ngốc kia đến dự tang lễ.
Nhà giàu mới nổi ôm di ảnh trắng đen, trong hình là người phụ nữ trung niên tóc uốn lọn xoăn lớn.
Người phụ nữ có lông mày tằm, mắt phượng, tuổi tác lớn như vậy, cũng có thể nhìn ra thời trẻ chắc chắn rất diêm dúa lòe loẹt, mà gương mặt kia, ta không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy phần đuôi mắt trái phải của người phụ nữ đó, vậy mà lại có hai chỗ phồng lên, thật sự rất giống thú mắt vàng trong truyền thuyết.
Vị trí kia là cung vợ chồng, cũng gọi là gian môn, bình thường với phụ nữ mà nói, hơi nở nang một chút sẽ được coi là vượng phu, hơi phồng lên là mệnh giàu sang, giúp chồng mình một bước lên mây, nhưng bà Hải này lại căng phồng đến mức độ này, quả thật chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng gặp qua, sẽ mang đến vận thế lớn đến mức nào cho bạn đời của mình?
Chẳng trách khi ông già họ Hải kia còn trẻ, dùng hết thủ đoạn, cũng phải lấy nàng!
Bây giờ xem ra, không chút nghi ngờ, lần trước hắn tìm trái tim cửu khiếu linh lung, chính là để cứu mạng bà Hải, đáng tiếc ta đã lấy thứ đó trước, bị Công Tôn Thống mang đi cứu cháu gái hắn.
Kết quả bà lão có mệnh thú mắt vàng hiếm có này qua đời, vận thế của hắn cũng sẽ giảm đi rất nhiều, với tính cách u ám của hắn, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta.
Bạch Hoắc Hương không nhịn được xen lời:
“Nhưng theo lý mà nói, thứ đó do tên ăn mày cướp đi, hắn muốn báo thù cũng phải tìm tên ăn mày chứ?”
Chưa chắc, hắn đánh không lại người ta, trong lòng có oán khí, cũng chỉ có thể trút lên đầu ta. Có ai ăn hồng, lại không chọn trái mềm để bóp chứ?
Trình Tinh Hà ngáp:
“Ngươi cũng không cần sợ, với thân phận hiện nay của ngươi, hắn cũng chẳng dám làm gì ngươi...”
Đúng vậy, từ biểu cảm của Tiểu Hắc Vô Thường cũng có thể nhận ra, sau khi nghe thấy lời bàn tán của bọn ta, nét mặt hắn nhìn ta từ kính chiếu hậu đã hoàn toàn thay đổi, trước đây rõ ràng là khinh thường và ghét bỏ, giờ lại có sự kiêng kị và đề phòng.
Thế lực huyền gia của họ hiện nay khá mỏng, ước gì có thể trỗi dậy ngay lập tức, ngay cả nhà họ Hải cũng không dám đắc tội, đừng nói đến phủ thiên sư.
Lúc này điện thoại trượt khỏi tay Trình Tinh Hà, hắn há miệng ngủ thiếp đi, ta sờ soạng phía sau, mò được tấm thảm trên xe, đắp lên cho hắn.
Bạch Hoắc Hương nhìn ta:
“Ngươi đối xử với hắn tốt như vậy?”
Ta nhìn phong cảnh kéo dài không ngớt bên ngoài cửa xe, thuận miệng đáp:
“Ai bảo ta là ba của hắn.”
Ta có một loại cảm giác, không thể bị người ta khống chế như vậy nữa.
Mặc kệ thân thế của ta là gì, cũng phải tự mình tìm hiểu. Nhưng trước mắt họ đã cướp đi một phần sách mật, bất kể thế nào, cũng phải nghĩ cách lấy lại sách mật kia.
Ta dùng khóe mắt quan sát anh em Hắc Bạch Vô Thường.
Rốt cuộc họ cất sách mật kia ở đâu?
Chính vào lúc này, ta phát hiện Tiểu Hắc Vô Thường có thêm một thứ mà trước đây không có...trên cổ hắn, có đeo mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền kia trông khá nghèo nàn, chỉ tốn năm đồng đã có thể mua được hai cái ngoài chợ, trên móc khóa đầy rỉ sét.
Bên trên mắc vào một vài sợi tơ màu xanh biếc, là sợi tơ trên chăn của khách sạn Thu Hà.
Điều này cho thấy rõ, hắn đi ngủ, đi tắm, cũng sẽ không cởi dây chuyền ra.
Chẳng trách, tám phần là...sách mật giấu trong mặt dây chuyền.
Ta đang động não nghĩ cách, Bạch Hoắc Hương đột nhiên lên tiếng:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi...có phải rất hận ba mình không?”
Cái này còn phải nói sao?
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
À, đúng rồi, hình như là khi ta khoảng năm sáu tuổi.
Trên phố có rất nhiều đứa trẻ, nhưng không một ai chịu chơi với ta.
Thấy ta đến, họ sẽ trốn tránh, cứ như né ôn thần, tập trung chơi ở nhà ai đó, nếu ta đi, họ sẽ đóng cửa lại, ngăn ta bên ngoài, nói ta là ve chai không ai cần, họ chê ta bẩn.
Có một người tên Ma Tiểu vốn chịu chơi với ta, sau này cũng không muốn nữa, bảo là mẹ hắn nói, mẹ của Lý Bắc Đẩu là kẻ lưng quần lỏng lẻo, rất đê tiện, con của chuột cũng sẽ đào hang, tương lai Lý Bắc Đẩu cũng chẳng có tiền đồ gì.
Hơn nữa, ông già nhà họ không có nghề nghiệp đàng hoàng, sống nhờ lừa gạt, làm phong thủy gì đó, gia đình như thế chỉ có thể nuôi dưỡng tội phạm kẻ giết người thôi, chơi chung với hắn, học mấy thứ xấu xa, khiến người ta chê cười.
Ma Tiểu nói với ta xong, đứa bé lớn hơn ở phía xa giựt dây hắn, bảo hắn phun nước bọt lên người ta, nếu không sẽ coi hắn như bạn ta, ức hiếp luôn cả hắn.
Ma Tiểu không hề do dự, phun vào người ta, lau miệng bỏ chạy:
“Sau này đừng tìm ta chơi nữa, nếu không ta cũng đóng cửa.”