Chương 459: Bất Thường
Ta lên xe, Tiểu Hắc Vô Thường nhịn không được nhìn ta hỏi:
“Họ trúng mê hồn chú ư?”
Ta còn chưa nói gì, Trình Tinh Hà chậc một tiếng:
“Ngươi biết gì không? Đừng nhìn dáng vẻ Thất Tinh quê mùa như thế, người ta hiện giờ đã có một người cha tốt từ trên trời rơi xuống - một người làm không tốt liền phải trở về kế thừa ngàn vạn gia sản.”
Nói bậy, gia sản của hắn khi nào đến phiên ta kế thừa?
Tiểu Hắc Vô Thường nghe không hiểu, nhưng lái xe đi thì phát hiện những Thiên Sư kia vẫn yên lặng ở bên ngoài, đi theo phía sau chúng ta, cảnh giác nói:
“Ta nói cho ngươi biết, Lý Bắc Đẩu, nếu bởi vì thân phận gì của ngươi mà liên lụy ta tìm không thấy Chu Tước cục...”
Trình Tinh Hà không kiên nhẫn cắt đứt lời của hắn:
“Ngươi yên tâm đi, những người đó cũng không phải đến tìm Thất Tinh gây phiền phức - là lo lắng Thất Tinh xảy ra chuyện gì đó, đến hộ giá hộ tống cho hắn. Đúng rồi, tặng ngươi một câu hay, từ nay về sau, đừng ỷ vào các ngươi là Thập Nhị Thiên giai gia thì bắt nạt Thất Tinh, nếu không, chết cũng không biết chết như thế nào đâu.”
Tiểu Hắc Vô Thường nghe xong những lời điên khùng này, lọt vô não chỉ giống như gió thổi qua tai, quả thực suýt nữa bật cười, nhưng vừa nhìn bộ dáng Trình Tinh Hà lại không giống là nói giỡn, ánh mắt cũng nghiêm túc hẳn, giống như là đang suy đoán, ta rốt cuộc có thân phận thần bí gì, thật sự kiêng dè ta không ít.
Trình Tinh Hà càng bày ra bộ dáng như nông dân ca hát, thản nhiên tự đắc tựa vào ghế da tâm tâm niệm niệm, thảnh thơi nói:
“Thất Tinh, sau khi hai chúng ta quen biết, ca vẫn bị ngươi liên lụy, thật sự là không thể tưởng tượng được cũng có một ngày được thơm lây từ ngươi...”
Nói xong hắn lại đau lòng nói:
“Nhưng dựa vào cái gì ngươi và Ách Ba Lan đều là phú nhị đại, mà mé nó, sao ta ngay cả cha cũng không có?”
Ta nói ngươi đừng nói nhảm nữa, ta làm sao là phú nhị đại chứ, người ta có cái gì cũng không tới phiên ta kế thừa, ta cũng không muốn có quan hệ gì với hắn.
Trình Tinh Hà nhìn ta giống như nhìn kẻ ngốc:
“Ngươi hạ thấp bản thân đi, thân phận này của ngươi nếu công khai, trong giới chúng ta, mười người thì hết chín người muốn đi tìm ngươi nịnh nọt, ngươi lấy làm bộ làm tịch quái gì.”
Nói đến đây, Trình Tinh Hà bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, chợt ngồi thẳng người:
“À, ta còn nhớ tới, ta đã từng gặp Lý Mậu Xương kia, muốn nói hắn là cha ngươi...Có điều, có vẻ như không đúng!”
…
Ngoài miệng ta nói không để ý, nhưng cuối cùng cũng có liên quan đến thân thế của mình, sao có thể không quan tâm được, lập tức hỏi:
“Có ý gì?”
Trình Tinh Hà ôm cánh tay, nói với vẻ như có điều suy nghĩ:
“Vừa nãy thấy đám người kia thề thốt thành khẩn, khiến ta cũng choáng váng, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, tuổi tác không khớp lắm, thiên sư thủ tịch kia thoạt nhìn mới hơn ba mươi, nhiều nhất chỉ hơn ngươi mười mấy tuổi, sao có thể là ba ngươi được, ba mẹ ngươi đính hôn từ bé hay sao.”
Thiên sư thủ tịch kia, trẻ như vậy à?
Bạch Hoắc Hương suy nghĩ, đáp:
“Chuyện này không kỳ lạ, phụ nữ ăn trái tim cửu khiếu linh lung, sẽ có thể giữ thanh xuân vĩnh viễn, ta cũng biết vài loại vật phẩm quý giá, đàn ông ăn vào, cũng có thể giữ được dung nhan, thân phận người ta nổi bật như vậy, phủ thiên sư lại có nhiều đồ tốt, nói không chừng nhìn qua trẻ trung thế thôi, thực ra cũng đã mấy chục tuổi rồi.”
Nói đoạn, nàng cố ý vô tình nhìn thoáng qua Hắc Bạch Vô Thường.
Tiểu Bạch Vô Thường suy nghĩ lung tung không nghe lọt tai, sắc mặt Tiểu Hắc Vô Thường u ám.
Trước mắt đã có ví dụ sống, hai người đã sắp sáu mươi, vẫn chỉ như bảy tám tuổi, lời Bạch Hoắc Hương nói cũng có lý.
Nhưng mà...phụ nữ yêu cái đẹp, bằng lòng giữ mãi thanh xuân, hiếm khi thấy đàn ông muốn trẻ trung như vậy, cũng đâu phải minh tinh điện ảnh.
Trình Tinh Hà cau mày suy nghĩ:
“Còn có một điểm, hắn và ngươi không giống nhau chút nào, nếu nói ba ngươi là Giang Thần, còn nhiều khả năng hơn đấy.”
Giang Thần? Con mẹ ngươi đấy, Giang Thần cũng là mệnh rồng tứ thần, theo lý mà nói phải sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với ta, miệng lưỡi ngươi dẻo quẹo, bắt được người nào cũng có thể làm ba ta à?
Nhưng cân nhắc kỹ lưỡng lại, trong lòng ta cũng có tính toán, chuyện gì cũng phải có nhân quả, nếu không phải ba ta, sao lại truyền ra ngoài mấy lời đồn kia?
Ta đột nhiên, rất muốn gặp hắn.
Trình Tinh Hà nói tiếp:
“Nếu hắn thật sự là ba ngươi, vậy thì thú vị rồi. Người ta là thủ tịch phủ thiên sư, con trai lại là người phá cục, ngươi nói xem, hoàn cảnh của hắn cũng không dễ dàng gì, hổ dữ không ăn thịt con, chôn hay không chôn đây?”
Nếu thật sự là thế, có thể khiến hắn khó chịu, ta vui lắm đấy!
Trình Tinh Hà càng nói càng kích động, cầm điện thoại muốn tìm hình của Lý Mậu Xương cho ta xem, nhưng hắn vừa trượt màn hình, bỗng dưng “ơ” một tiếng, rồi quay đầu nhìn ta:
“Thất Tinh, e rằng ngươi thật sự gặp xui xẻo rồi.”