Chương 491: Nhận Nhầm Người
Ta kéo Trình Tinh Hà tránh ra, sau đó liếc mắt ra hiệu với Trình Tinh Hà, thứ này quá mạnh, chúng ta không đối phó được, chỉ có thể dùng trí.
Trình Tinh Hà suy nghĩ rất nhanh, cũng nhìn thoáng qua quan tài bách mộc định thi, ý là đã biết.
Chúng ta không đánh lại nàng, nhưng nếu có thể ngáng chân nàng, nói không chừng sẽ có chút hi vọng.
Thế là ta ngăn cản phía trước, thu hút quý phi kia, sau đó nhìn thấy Trình Tinh Hà đã nhanh chóng bắn không ít dây đỏ xuống đất.
Cũng không biết hắn học được chiêu này ở đâu mà rất thành thạo giống như trẻ con chơi dây vậy.
Nhưng bây giờ ta cũng không thể hành khí, không thể dụ được lâu, thể năng sẽ không duy trì được, cho nên liền muốn giục hắn nhanh lên, nhưng lúc này Trình Tinh Hà lại hét to một tiếng:
"Thất Tinh, chạy!"
Ta nghiêng người một cái, Trình Tinh Hà dùng lực thật mạnh, chỉ thấy dây đỏ dưới đất nhanh chóng thu về từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã buộc lên cổ chân quý phi, treo ngược quý phi lên!
Quý phi sao có thể ngờ chúng ta còn có chiêu này, giãy giụa muốn bắt lấy ta.
Ta vội né tránh, nói Trình Tinh Hà đúng là lợi hại! Ngươi còn uy vũ hùng tráng hơn cả người đàn ông cao nhất Trung Quốc nữa!
Trình Tinh Hà dương dương đắc ý nói:
"Trước kia ta lên núi, phải dựa vào tuyệt kỹ độc môn này mới không chết đói, dù là hươu nai gì đều có thể bắt được."
Đây là lần đầu tiên ta được thấy bản lĩnh ở phương diện này của Trình Tinh Hà, nếu về sau không làm nghề này nữa, lên núi với hắn cũng không đói chết.
Ta và Trình Tinh Hà vội đưa quý phi đang bị treo như cần cẩu, không ngừng giãy giụa vào trong quan tài bách mộc định thi.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, thật ra rất thê lương, nhưng mà...Nếu sớm biết như thế thì sao lúc trước còn phải làm vậy.
Ta đi tìm một cái nắp quan tài nhốt nàng ở bên trong, chuyện này phải giành giật từng giây, dây của Trình Tinh Hà không trụ được lâu.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói hưng phấn:
"Chơi vui! Thú vị!"
Ta chau mày, đây là...tiếng của cháu trai Mạc Long nãi nãi!
Ngay sau đó, những tiếng bước chân nho nhỏ chạy tới chỗ chúng ta, vừa đá vừa đánh chúng ta:
"Các ngươi buông ra, ta muốn chơi đan dây!"
Mà giọng nói của Mạc Long nãi nãi cũng vang lên theo:
"Nghe thấy cháu ta nói gì chưa?"
…
Dù sao quý phi cũng là Huyết Bạt, bây giờ đang nhìn chằm chằm ta, giọng nói cũng âm trầm hẳn xuống:
"Chủ thượng lại lừa ta?"
Trên mặt nàng bỗng nhiên tràn đầy khí thế hung ác, có vẻ nếu có thể đi xuống, nhất định nàng sẽ xé sống ta.
Trình Tinh Hà nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, đứa bé kia đã lại gần, không hổ là đời sau danh môn, không hề có chút sợ hãi Huyết Bạt mà còn vừa cắn vừa đánh Trình Tinh Hà:
"Cho ta! Cho ta!"
Nếu buông lỏng tay ta, Huyết Bạt phản công, ta và Trình Tinh Hà chắc chắn sẽ ngỏm ở đây.
Trình Tinh Hà cũng nổi khùng lên, nào còn nghĩ đến phải kính già yêu trẻ, vừa nói “cút đi” vừa đạp bay đứa bé kia.
"Nãi nãi!"
Đứa bé rơi xuống đất nửa ngày mới phản ứng được, gào họng kêu lớn lên:
"Họ bắt nạt ta!"
Giọng nói của Mạc Long nãi nãi đột nhiên tới gần:
"Đó là họ không muốn sống..."
Phía trước là quý phi với vẻ mặt hung ác lắc lư sắp rơi, đằng sau là Mạc Long nãi nãi, đúng là rùa đen mắc kẹt trên ngưỡng cửa, tiến hay lùi đều sẽ bị lật
Lúc này Trình Tinh Hà đột nhiên chửi bậy một câu, ta vừa nhìn đã dựng hết tóc gáy, vừa rồi bị đứa bé giành giật, làm đứt mấy sợi dây đỏ quấn chung với nhau, quý phi kia sắp rơi xuống.
Càng ở trong tình huống xấu càng không thể hoảng, ta cầm nắp quan tài lên đánh về phía quý phi, muốn ấn nàng vào trong quan tài.
Nhưng lúc này, một vật từ phía sau rơi xuống trên tay ta, ta còn chưa thấy rõ là cái gì đã nghe thấy một tiếng “đùng”, trước mắt bị một vệt sáng nổ trắng xóa, sau đó bàn tay vô cùng đau đớn. Đậu má, đứa bé kia lại ném một quả pháo nổ lên người ta!
Mà Mạc Long nãi nãi vui vẻ nói:
"Cháu ngoan làm tốt lắm! Nổ họ đi!"
Ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ đây là chuyện gì, Thiên cấp có thể tùy tiện đẩy người ta vào trọng miệng cọp sao?
Chắc hẳn ngón tay đã bị thương, ta liền buông lỏng ra theo phản xạ, nắp quan tài và quý phi đồng thời rơi xuống đất, sau đó liền nghe thấy Trình Tinh Hà lẩm bẩm một câu bên tai:
"Lần này là kem vị bạc hạ rồi, lạnh chết."
Quả nhiên, một luồng âm khí nhào về phía ta, trong nháy mắt đã đè ta xuống đất. Bả vai đầu tiên là mát lanh, ngay sau đó là đau nhức kịch liệt, đậu má, lại bắt đầu cắn người!
Giọng nói kia vang lên bên tai ta:
"Chúng ta đã nói, sống cùng chăn, chết cùng huyệt..."
Ông đây đau lòng chết mất, đã nói với ngươi không phải là ta mà!
Trình Tinh Hà chạy tới muốn kéo quý phi ra:
"Mé nó ngươi nhận nhầm người rồi..."