Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 493 - Chương 493 - Đứa Bé

Chương 493 - Đứa Bé
Chương 493 - Đứa Bé

Chương 493: Đứa Bé

Nhưng đúng lúc này, Mạc Long nãi nãi bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

Ta liền tuột xuống theo tường, giương mắt lên nhìn, ánh mắt dần dần rõ ràng, phát hiện Mạc Long nãi nãi trước mặt lại tỏ ra luống cuống giống như là bị cái gì đó dọa sợ vậy.

Kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lớn tuổi chính là lớn tuổi, chẳng lẽ nàng đột nhiên tái phát bệnh tim?

Không đúng...Ta còn chú ý tới nàng đưa tay sờ vào tay phải, thậm chí còn lui về sau một bước, bờ môi run lên, lẩm bẩm nói:

"Ngươi là..."

Vẻ mặt này cứ như quen biết ta vậy, là sao, ngươi cũng có người quen trông rất giống ta à?

Khuôn mặt quần chúng này của ta đã giống quần chúng đến trình độ nào rồi?

Trình Tinh Hà nhào tới, thấy ta không sao thì quay đầu rống lên với lão thái thái kia:

"Chết thì chết, ông đây có nhắm mắt cũng phải liều mạng với ngươi..."

Điểm này hắn rất giống ta, có thể không đánh lại, nhưng tuyệt đối không thể sợ.

Mà Mạc Long nãi nãi còn chưa kịp phản ứng từ trong sự sợ hãi nghi ngờ, bị Trình Tinh Hà huých một gối vào bụng.

Tim ta lập tức thót lại, đậu má, lão thái thái này lớn tuổi như vậy rồi, nếu đánh chết nàng, hai chúng ta sẽ gặp tai vạ thật.

Nhưng lão thái thái mình đồng da dắt, không những không có chuyện gì mà còn lật tay một cái, ném Trình Tinh Hà ra ngoài thật xa.

Dù sao cũng là chết, còn không bằng liều mạng với bà già chết bằm này, ta lập tức hành khí, muốn rút Thất Tinh Long Tuyền ra, đột nhiên cảm thấy không đúng, Mạc Long nãi nãi không những không phản kháng mà còn lui về sau mấy bước, đôi mắt đều trừng lớn giống như là...sợ hãi ta?

Đứa bé kia chạy tới, lớn tiếng nói:

"Bà già chết bằm, sao ngươi lại vô dụng như vậy, giết chết hắn! Giết chết hắn!"

Mạc Long nãi nãi kịp phản ứng, đưa tay bịt miệng đứa bé, run rẩy nói:

"Cháu ngoan, đừng nói bậy bạ nữa, đắc tội hắn sẽ bị thiên lôi đánh..."

Thiên lôi đánh xuống? Ngươi cũng quá khoa trương rồi đi?

Ta ngày càng buồn bực:

"Lão thái thái, ngươi...biết ta?"

Mạc Long nãi nãi nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dao động, ta đang định mở miệng thì đột nhiên cảm thấy tim đau thắt lại, phun ra một ngụm máu.

Cảm giác đó giống như có thứ gì đâm vào tim vậy...

Trình Tinh Hà bò qua nhìn thấy thế thì trầm mặt xuống, nhặt đá dưới đất lên muốn đập Mạc Long nãi nãi.

Ta vội kéo Trình Tinh Hà lại:

"Không phải nàng..."

Trình Tinh Hà kịp phản ứng, ném đá đi rồi vạch áo ta ra xem ngực ta, sau đó lập tức hít hà.

Sợi dây đỏ kia đã lan đến dạ dày, sắp dồn đến tim.

Trình Tinh Hà lấy điện thoại ra muốn gọi Bạch Hoắc Hương, nhưng gọi mãi mà không được, không khỏi mắng một câu:

"Không phải nàng nói sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi sao? Biện pháp đâu?"

Nàng đã cố gắng lắm rồi, còn có thể làm gì được nữa?

Mà lúc này, Mạc Long nãi nãi nhìn sợi dây đỏ kia, bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị:

"Dẫn linh châm?"

Nụ cười kia khiến người ta không thoải mái, ta không nhịn được hỏi lại:

"Sao vậy, ngươi biết?"

Mạc Long nãi nãi không trả lời ta, chỉ lẩm bẩm nói:

"Lão bà mắt vàng của Hải lão đầu tử chết rồi, lần này lại bày ra chuyện xui xẻo, ai cũng cứu không được hắn..."

Chuyện xui xẻo? Không phải chứ, người bị ghim châm không phải ta sao? Sao lại thành Hải lão đầu tử xui xẻo rồi?

Câu này không đầu không đuôi, ta cũng không hiểu nhiều lắm, chỉ cảm thấy nụ cười kia khiến người ta phải sợ hãi không diễn tả được.

Mà đứa cháu kia đã kịp phản ứng, nhảy cẫng lên khóc lóc om sòm:

"Lão bà tử chết bằm, vì sao ngươi lại sợ hắn?"

Mạc Long nãi nãi vội kéo cháu trai, đôi mắt vàng khè liếc ta:

"Các ngươi...cũng tới đây tìm người?"

Thấy Mạc Long nãi nãi có vẻ sẽ không làm gì chúng ta nữa, ta liền gật đầu.

Mạc Long nãi nãi như được gãi đúng chỗ ngứa:

"Nếu vậy thì lão bà tử ta sẽ đi cùng với các ngươi."

Thái độ của lão thái thái này biến hóa quá nhanh, vừa rồi còn kêu đánh kêu giết, lát sau đã muốn đi chung, khiến cho người ta không biết làm thế nào.

Ta và Trình Tinh Hà nhìn thoáng qua nhau, đành phải đồng ý, núi Tỳ Hưu này như đầm rồng hang hổ, có thể đi chung cũng không phải chuyện xấu, cùng lắm là đề phòng, cẩn thận một chút sẽ nhiều thêm một năm thọ.

Lúc này sắc trời đã tối xuống, ánh trăng sáng như nước, tín hiệu trên núi không tốt, chúng ta đã mất liên lạc với mấy người Gà Ác, cũng không biết họ đã đi đâu rồi.

Đi loanh quanh một lúc vẫn không có thu hoạch gì, ta và Trình Tinh Hà nhìn thoáng qua nhau, trong lòng đều có chút khẩn trương, rốt cuộc mấy người Bạch Hoắc Hương đã đi đâu rồi, cũng không thể...cũng mất tích như bọn Đỗ Hành Chỉ chứ?

Rốt cuộc Bạch Ngọc Tỳ Hưu bắt người kia là sao?

Chúng ta còn chưa nghĩ ra được, đứa bé kia đã không vui, giãy giụa muốn nghỉ ngơi.

Ta suy nghĩ một lát, nơi đây vừa là núi mị vừa lại là hắc sát, đừng để bị sa vào bùn lầy, cho nên liền trèo lên cây quan sát bốn phía, tìm sơn động chuẩn bị qua đêm ở bên trong. Hơn nữa trên núi tối như vậy, nếu đốt lửa, có lẽ mấy người Bạch Hoắc Hương nhìn thấy, sẽ tìm tới thì sao.

Bình Luận (0)
Comment