Chương 495: Tâm Tư
Ta nói đương nhiên ta không hiểu, nếu không ngươi nói cho ta đi, ta về cửa hàng mở một cuộc tọa đàm nói về tác hại của internet, mang đến chút năng lượng cho xã hội.
Trình Tinh Hà bị ta bám riết không còn cách nào mới đưa điện thoại cho ta, nói ngươi nhìn thì nhìn đi, người như ngươi mà còn đòi mở tọa đàm, cùng lắm chỉ là tọa bồn cầu thôi.
Ta vừa mắng hắn vừa cầm điện thoại xem, lúc này mới sững sờ.
Đối tượng mà hắn chuyển khoản là "trường tiểu học Khoát Chủy Tử" .
Trường tiểu học Khoát Chủy Tử kia ở một nơi rất heo hút, trẻ con đi học ở đó đều phải trèo đèo lội suối mới đến được.
Đó cũng là ngọn núi lúc trước Trình Tinh Hà bị Hải Nghênh Xuân truy sát chạy trốn đến.
Mà lai lịch của ngọn núi đó cũng rất thú vị, nói có người ở trên núi gặp quỷ, quỷ kia thổi âm khí cho hắn, tuy hắn rất sốt ruột, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ sợ cái gì, thắng thì không có gì phải sợ, mà thua thì cùng lắm là giống hắn, cho nên quyết định chắc chắn, cũng thổi khí với quỷ.
Quỷ kia không thổi thắng hắn liền chạy trối chết, hắn vui vẻ cười to, kết quả ngoài miệng có âm khí, cười thành tên sứt môi.
Trình Tinh Hà nói với ta hắn cũng không may, lúc lên núi vào đúng mùa đông, tuyết dày đến đầu gối, đi một bước cứ như nhổ củ cải. Lúc đến sườn núi vừa lạnh vừa đói liền ngã xuống, may mà là sơn dân trên núi cứu được hắn, nếu không hắn đã sớm thành một bộ xương khô rồi.
Những kỹ năng dã ngoại mưu sinh này cũng là người dân ở núi Khoát Chủy Tử dạy cho hắn.
Sau khi hắn trưởng thành đã ngẫu nhiên trở về một lần, phát hiện trẻ con ở núi Khoát Chủy Tử sống rất khổ, mùa đông lên núi đều phải đi đường nhỏ như ruột dê, không cẩn thận là ngã xuống vực sâu vạn trượng, tay chân cũng bị đông lạnh đến nứt da, vào trong nhà là ngứa. Nhưng những đứa trẻ này dù có phải liều mạng cũng muốn đi học, bởi vì chỉ có học mới có thể đi ra khỏi núi.
Trình Tinh Hà cay xè cả mắt, lúc ấy đã cảm thấy những đứa bé này quá thảm, rất có phong thái của hắn hồi trẻ, cho nên cứ kiếm được tiền là sẽ quyên góp cho trường tiểu học Khoát Chủy Tử, mười đồng tiền đối chúng ta mà nói có thể là một cái bánh rán, nhưng đối trường tiểu học Khoát Chủy Tử thì đó lại là hai đôi găng tay, nửa túi gạo, đủ cho ba đứa trẻ ăn một bữa cơm no.
Trong lòng ta không khỏi khẽ động, cho nên hắn mới coi trọng tiền như vậy?
Trình Tinh Hà cẩn thận nhặt từng miếng thịt trên xương gà:
"Ngươi chưa từng nhìn thấy sự nghèo khổ đó cho nên không biết được, năm nay trường tiểu học bị lũ lụt cuốn trôi, nhưng họ lại không chịu nói với ta, sợ gây thêm phiền phức, ta cũng xem bài đăng của một người bạn đồng hương mới biết, ngươi nói có khéo hay không, chúng ta vừa vặn có được Chu Tước cục, kiếm thêm một chút tiền sẽ có thể quyên góp nhiều hơn cho trường tiểu học, nếu kiếm thêm được chút nữa, nói không chừng trường tiểu học kia sẽ có thể có lò sưởi, quạt trần, thậm chí là lò vi sóng. Như vậy, mùa đông họ cũng có thể được ăn cơm nóng."
Ta nhìn hắn, đột nhiên cảm giác hình như mình không biết tí gì về hắn cả.
Điều này khiến ta không tiện nói hắn ngốc nữa.
Hắn nói tiếp:
"Hơn nữa...Không phải ta nói điềm xấu, nhưng nhỡ may thật sự không phá được tứ tướng cục, ta cũng không sống được bao lâu, ta muốn để lại thứ gì đó trước khi chết, để chứng minh ta đã sống hơn hai mươi năm."
Lời nói này khiến trong lòng run lên.
Dưới ánh lửa lấp lánh, ta nhìn thấy trên bàn tay thon dài của Trình Tinh Hà có một vài vết sẹo không thấy rõ, giống như là từng bị nứt da.
Ta vẫn cho rằng tuổi thơ của mình đã rất khổ rồi, nhưng giống như luôn có người mạnh hơn ngươi, cũng sẽ có người khổ hơn ngươi.
Trình Tinh Hà mút sạch xương gà đến mức không còn mùi vị gì mới lưu luyến ném vào trong đống lửa:
"Thất Tinh, ngươi cũng không thể chết, ngươi chết rồi, tứ tướng cục không phá được, ta cũng phải chôn cùng ngươi...Nếu ta không chết, ta còn phải cho con trai ta thành triệu phú nữa!"
Hắn cũng không muốn để đời sau lại phải sống như thế này nữa.
Ta không tự chủ được sờ lên dây đỏ trên ngực:
"Được, ta không chết."
Nếu có thể còn sống, chúng ta đều đừng chết.
Lúc này ta đột nhiên cảm giác ở đây đã yên tĩnh hơn rất nhiều, vừa quay đầu lại liền thấy đứa bé kia đã ngủ.
Chẳng trách, ta vừa thở dài một hơi, chợt phát hiện vẻ mặt Mạc Long nãi nãi không đúng.
Nàng vừa ôm đứa bé vừa cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài.
Ta đang muốn bảo Trình Tinh Hà nhìn, Trình Tinh Hà bỗng nhiên túm lấy ta, đặt một ngón trỏ lên miệng, còn nháy mắt ra bên ngoài với ta.
Ta hiểu được ý hắn là bên ngoài có cái gì?
Quả nhiên, những tiếng bước chân sột soạt vang lên ở bên ngoài, giống như là sắp đi vào đây!