Chương 496: Hạt Châu Màu Xanh
Ta nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền.
Trình Tinh Hà bóp vai ta, ra hiệu cho ta đừng tìm đường chết.
Ta nhớ tới dẫn linh châm chỉ còn một lần cuối cùng nữa là đâm vào ngực, bất giác buông tay xuống, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng, bên ngoài sẽ là cái gì?
Nhưng mãi vẫn không thấy thứ đó đi vào, Trình Tinh Hà và ta trao đổi ánh mắt, ý bảo ở đây chờ với hắn chi bằng ra ngoài xem.
Ta cũng có ý định ấy, vả lại, nhỡ đâu là nhóm Bạch Hoắc Hương thì sao.
Kết quả là ra ngoài cửa hang, họ thấy một bụi cây đong đưa lay động, còn có tiếng giãy giụa phát ra từ bên trong, Trình Tinh Hà hạ giọng:
“Móa nó, không phải là có người đang làm chuyện không dành cho trẻ em đấy chứ? Tình thú phết...Chúng ta đừng xem, đau mắt hột đấy.”
Tình thú cái đầu ngươi, ai rỗi hơi chạy đến đây làm chuyện đó.
Ta nhìn kỹ, tức khắc cả kinh, thứ trong bụi cỏ vậy mà lại tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Vật có linh hồn?
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau rồi đến đó xem xét, phát hiện một con thằn lằn lớn và một con mèo hoang cỡ bự đang đánh nhau.
Con thằn lằn trông rất gớm, CMN, chẳng phải là con thằn lằn bị ta đuổi đi hồi sáng sao? Ta có duyên với nó ghê.
Trình Tinh Hà tỏ ra vô cùng thất vọng, quay đầu định đi:
“Móa nó, cứ tưởng là cái gì…”
Ta giữ hắn lại:
“Đợi một lát.”
Trình Tinh Hà quay đầu lại, chợt hiểu ra:
“Ồ, không ngờ ngươi còn là một kẻ sành ăn, thế nào, có phải ngươi định mang hai con này đi làm một nồi long tranh hổ đấu không? Nhưng tốt nhất là ngươi kiềm chế thôi, không có phụ nữ bên cạnh, uống vào dễ chảy máu mũi.”
Ngươi có kinh nghiệm quá nhỉ, ta liếc xéo hắn một cái, nói nhỏ:
“Bình thường vì sao long hổ lại đánh nhau?”
Trình Tinh Hà nhìn ta:
“Hỏi thừa, ăn no quá đánh cho xuôi cơm chứ còn gì nữa.”
Xuôi cái khỉ, ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi chắc?
Ta nghe ông già nói, nơi long hổ đánh nhau chắc chắn có báu vật lạ.
Hơn nữa, hai con vật này đều mang thanh khí, không nồng đậm như Tiểu Kim Hoa hay Hôi Bách Thương, nhưng sinh vật có linh khí sẽ không tự dưng đánh nhau, chắc chắn chúng đang tranh giành thứ tốt.
Trình Tinh Hà nghe ta nói thì giật mình:
“Thật hay giả thế?”
Ta đáp:
“Không tin ngươi nhìn xem.”
Lúc này, thằn lằn hiển nhiên đã chiếm thế thượng phong, nó cắn cổ họng của mèo hoang, mèo hoang gào lên, nhưng ngay lập tức lông ở phần cổ như bị đốt cháy, bắt đầu thối rữa một cách nhanh chóng, mép sủi bọt, bốn chân căng cứng như người múa ba lê, nó giãy giụa một lát rồi chết ngắc.
Trình Tinh Hà kinh hãi:
“Con “rồng” này độc thật, may mà không đem đi nấu canh.”
Ta không ngờ con thằn lằn này lại độc đến vậy, ta còn phát hiện ra hình như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng của thằn lằn.
Lẽ nào...Là bảo vật?
Nhìn kỹ, trong họng nó quả nhiên tỏa ra ánh sáng lạ thường.
Thằn lằn cắn chết mèo hoang, ngạo nghễ chạy theo hình vòng tròn, ta suy nghĩ, rồi nháy mắt ra hiệu cho Trình Tinh hà:
“Bắt nó.”
Trình Tinh Hà nhìn ta như nhìn một tên ngốc:
“Ngươi ăn no rửng mỡ à? Ngươi chán sống nhưng mà ta còn chưa sống đủ đâu!”
Ta lắc đầu:
“Không phải bảo ngươi bắt rồng, ý ta bảo ta ngươi bắt hổ. Nhanh lên, lát nữa chạy đi rồi.”
Trình Tinh Hà không còn cách nào khác mới bắn chỉ đỏ ra bọc lấy thi thể của mèo hoang.
Thằn lằn vốn hể hả sắp sửa rời đi, chợt thấy mèo hoang “xác chết vùng dậy” thì hoảng sợ, chạy đến cắn nó thêm phát nữa.
Lần này, miệng vết thương của mèo hoang lại thối rữa, ta bảo Trình Tinh Hà kéo vài lần.
Kèo tới kéo lui, thằn lằn đã cắn con mèo mười mấy phát, bây giờ trông chẳng khác nào đài sen, ta nhìn rõ những vết cắn ấy, cân nhắc xong rồi túm con thằn lằn ấy.
Trình Tinh Hà bất ngờ, hắn vứt mèo hoang đã bị cắn nát ra rồi chạy lại:
“Ngươi chán sống rồi à, làm trò gì thế?”
Hắn chưa nói xong thì ta đã vói tay vào miệng thằn lằn.
Trình Tinh Hà cứng đờ.
Ta lấy ra một hạt châu màu xanh lá.
Sau đó vứt thằn lằn đi.
Thằn lằn thấy hạt châu trong miệng bị lấy đi, nhanh chóng đi vòng vòng trên mặt đất, bị ta đá văng ra thì bỏ chạy.
Hạt châu này xanh biếc, cầm trên tay có cảm giác mát lạnh.
Trình Tinh Hà:
“Ngươi...Ngươi làm được kiểu gì thế?”
Còn phải hỏi nữa sao? Nọc độc của thằn lằn có hạn, cắn con mèo bao nhiêu lâu như thế, nó cũng dùng hết nọc độc rồi, ta thấy miệng vết thương mới vẫn nguyên vẹn là biết, đương nhiên là móc ra.
Hai con vật này đánh nhau, phỏng chừng là vì hạt châu này.
Mà hạt châu này...Ta thấy giống định thi châu trong miệng quý phi.
Thật ra, lúc ấy ta nghe lão Tam tự thuật đã cảm thấy đây là thứ tốt, nhưng mãi không tìm được, trên giá đầu lâu của Đào Khí cũng không thấy.
Ta còn đang đoán nó có thể ở đâu được đây? Bây giờ xem ra là Đào Khí ném ở ở đâu đó trên đường xuống núi rồi bị thằn lằn nuốt.