Chương 497: Tiếng Chuông
Trình Tinh Hà kích động:
“Thất Tinh, vận may của ngươi bắn ngược, bắt đầu đỏ lên rồi à? Đồ tốt dâng tận tay luôn này! Thứ này lợi hại hơn gạo nếp gì đó nhiều, có cái này thì khỏi phải sợ cương thi nữa.”
Vận số là như thế đấy, không thể cứ may mắn mãi, nhưng cũng sẽ không xui xẻo không ngừng.
Đột nhiên, ta có một cảm giác kỳ lạ, giống như có ai đó ở đằng sau đang nhìn ta.
Ta lập tức quay đầu lại, nhưng sau lưng trống không, không có gì cả.
Cũng không thấy khí gì khác thường cả.
Lẽ nào dạo này thấy nhiều thứ kỳ quái quá nên bắt đầu đa nghi?
Trình Tinh Hà đã cầm lấy định thi châu, xoa đi xoa lại, yêu thích không buông tay:
“Ngươi nói xem cái này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Thứ này hoặc là giá cao cắt cổ, hoặc là vô giá, còn tùy thuộc vào người mua.
Nhưng đây là đồ của Giang Trọng Ly, ta cảm thấy khá hứng thú. Rốt cuộc hắn là người như thế nào?
Trình Tinh Hà thưởng thức mãi rồi mới dè dặt hỏi:
“Đúng rồi, ngươi xem Mạc Long nãi nãi, rốt cuộc có lai lịch ra sao? Vì sao...Lại sợ ngươi?”
Ta suy nghĩ rồi lắc đầu:
“Ai biết được, lớn tuổi nên nhát gan.”
Nói xong, ta đang định dẫn hắn về sơn động, nhưng vừa quay đầu lại thì ta sửng sốt, ánh lửa trong sơn động đã tắt từ bao giờ.
Trình Tinh Hà cũng trông thấy:
“CMN, bà già này lười đến mức nào thế, không biết thêm củi à...”
Không đúng...Ta chợt cảm thấy, Mạc Long nãi nãi hình như không còn ở trong đó nữa.
Bà ta đi đâu?
Đột nhiên, âm thanh sột soạt vang lên sau lưng, ta quay đầu lại thì thấy một bầy chuột xếp hàng ngay ngắn như hành quân đánh trận chạy về một hướng nào đó.
Mà con chuột dẫn đầu cõng thứ gì đó.
Đó là...Hào quang nhàn nhạt?
Trình Tinh Hà có chút hiểu biết:
“Đám cưới chuột?”
Không đúng.
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau, sau đó đi theo đội chuột này.
Bầy chuột chạy qua một sườn núi, đi đến một khu vực rộng rãi.
Nơi này...Là phượng hoàng tâm của Đan Phượng Triều Dương.
Nhìn kỹ, dưới ánh trăng, một người ngồi trong phượng hoàng tâm, trăng sáng rọi xuống, hắn đang làm một động tác kỳ lạ với ánh trăng.
Giống như coi ánh trăng là nước và uống nó.
Thế là có ý gì?
Những con chuốt kia đặt thứ chúng mang đến trước mặt người nọ một cách cung kính, người nọ mới cúi đầu.
Ánh trăng chiếu rõ mặt hắn, là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.
Lạ thật, ở đây còn có người ư?
Dám lên đây, đương nhiên không phải người bình thường.
Ta đang định vọng khí thì Trình Tinh Hà bỗng cố gắng nháy mắt ra hiệu cho ta.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, tức khắc cau mày.
Trên cổ người này có một sợi dây chuyền, đúng là tỳ hưu bạch ngọc sinh động như thật.
…
Trình Tinh Hà dùng tay ra hiệu, hỏi ta người này có lai lịch gì?
Ta bị hắn hỏi ngơ luôn, ngươi hỏi ta, ta còn muốn hỏi mắt Nhị Lang của ngươi đấy!
Mắt Nhị Lang cũng không nhìn ra được, chắc chắn người này không phải loại người dễ đối phó.
Ta lập tức vọng khí, kết quả ta lạnh sống lưng.
Vậy mà lại không nhìn ra chút khí nào hết!
Vạn vật đều có trường khí, bây giờ ta là Huyền cấp cấp hai, tuy cấp bậc không cao nhưng trong số mười món đồ thì ta có thể thấy 99% khí, nhưng người đàn ông này lại nằm trong 1% còn lại.
Ta không biết hắn là ai, nhưng có thể suy đoán bản lĩnh của hắn ít nhất cũng phải ngang với Mạc Long nãi nãi!
Thiên cấp? Không, Thiên cấp trẻ tuổi nhất là Đỗ Hành Chỉ, hắn không thể là một trong mười hai Thiên cấp được.
Thậm chí, ta không biết hắn là người, hay là thứ gì khác.
Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi lạnh, Chu Tước cục khắc ta hay sao, những người xuất hiện ở đây, từ Hải lão đầu cho đến người này, không có người nào là ta dây vào nổi.
Người nọ ngồi xổm xuống, lấy thứ gì đó trên người con chuột, còn xoa đầu nó như khen ngợi.
Trời quá tối, ta không thấy rõ đồ vật con chuột mang đến là cái gì, nhưng có thể thấy được bảo khí phát ra từ nó, có lẽ cũng là thứ đáng tiền.
Từ khi vào nghề đến nay ta đã thấy nhiều việc lạ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người có thể khống chế vật sống, người này có thân phận gì, người của gánh xiếc thú à?
Ta sực nhớ ra, Bạch Hoắc Hương từng nói với ta, trên lưng đám sơn mị có thứ gì đó, giống như bị người nào đó điều khiển.
Vì thế ta lập tức nhìn kỹ con chuột kia, vừa nhìn là thấy ngay, trên phần lưng của bầy chuột này quả nhiên cũng có hắc khí lờ mờ. Những luồng hắc khí ấy rất mỏng manh, gần như chỉ bằng sợi tóc, nếu ta chưa thăng cấp thì nhất định không thể thấy, mà những sợi đen mảnh ấy tập trung hết trên người người đàn ông trẻ tuổi kia như múa rối.
Hắn dùng sợi dây đen này để khống chế vật sống sao?
Ta đang định nhìn kỹ thì bọn chuột đã tản ra, còn người này động đậy, ta bỗng nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc.
Tiếng chuông dược!
Bạch Hoắc Hương?