Chương 515: Ăn Bao Nhiêu Là Thứ Tốt
Đúng rồi...Các thi giải của thi giải tiên này chắc hẳn là thái âm luyện hình, thái âm luyện hình tức là người chết thay da đổi thịt, từ đó tái sinh.
Hắn không thể bị giết chết, cũng sẽ không bị thương!
Bọn ta không phải đối thủ của hắn…
Thi giải tiên đã nhận ra sự sắc bén của Thất Tinh Long Tuyền, thình lình bắt Bạch Hoắc Hương lại:
“Được, nàng chịu chết vì ngươi, vậy thì ta giúp nàng một tay!”
Hắn bóp cổ Bạch Hoắc Hương!
Đột nhiên, giọng của thằng nhóc nghịch ngợm vang lên:
“Bà già thối...Bà già chết tiệt…”
Mạc Long nãi nãi lập tức xoa đầu thằng bé, ôm cháu mình vào lòng với sự yêu thương:
“Cháu ngoan...Bà đây, đừng nhìn…”
Nhưng thằng bé lấy tay Mạc Long nãi nãi xuống:
“Cái gã quái đản kia đang làm gì? Có phải là hắn muốn bóp chết người ta không! Bóp đi, mau bóp đi, ta thích xem người chết!”
Thằng ranh con này, còn nhỏ mà tâm lý đã vặn vẹo, suốt ngày bệnh tật cũng đáng đời!
Thi giải tiên quay đầu lại, nhìn đứa trẻ như suy tư.
Ta bỗng ngửi thấy một mùi thơm, là mùi thịt nướng lúc bị bắt vào đây.
Nghe nói, tỳ hưu không đi săn, miệng của nó sẽ tỏa ra mùi đồ ăn mà sinh vật khác yêu thích, dẫn chúng vào trong miệng mình...
Ta ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy tỳ hưu bạch ngọc mở to cái miệng như chậu máu của mình cắn thi giải tiên!
CMN...Thi giải tiên chẳng phải là chủ nhân của tỳ hưu bạch ngọc sao? Không chỉ phản bội mà còn muốn ăn thi giải tiên để cứu Bạch Hoắc Hương?
Thi giải tiên cũng không tin tỳ hưu bạch ngọc sẽ làm như vậy, hắn lập tức thả Bạch Hoắc Hương ra, định điều khiển ký thân phù.
Ta thấy được sát khí trên mặt hắn.
Bây giờ ký thân phù nằm trong tay hắn, tỳ hưu bạch ngọc sống hay chết do hắn định đoạt, nếu hắn bóp ký thân phù, tỳ hưu bạch ngọc sẽ…
Ta lập tức đứng dậy cầm tay thi giải tiên không chút do dự, toan cướp lấy ký thân phù, nhưng trong nháy mắt, ta bỗng dưng cảm thấy trời đất xoay chuyển, trước mắt tối sầm.
Ta và thi giải tiên đều bị tỳ hưu bạch ngọc nuốt vào trong bụng.
…
Cảm giác xây xẩm mặt mày như bị nhét vào cống thoát nước, ta bỗng nghĩ đến những người bản địa về báo mộng cho người khác.
Có phải họ cũng chết như thế này không?
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đầu ta đập phải thứ gì đó cưng cứng, đau đớn vô cùng, ta lập tức giơ tay lên sờ đầu mình.
Cái gì vậy?
A, phải rồi, ngoại trừ sinh vật, tỳ hưu bạch ngọc còn ăn vàng bạc, chắc chắn trong này có báu vật gì đó.
Nhưng vừa giơ tay lên, ta lại cảm thấy cánh tay đau nhức dữ dội, trước đó tay bị đâm, có thương tích.
CMN, mỗi lần đi ra ngoài đều tàn tạ tả tơi, toàn thân bầm dập, lần này thì chơi lớn rồi, cuối cùng cũng chơi luôn mạng của mình.
Hơn nữa...Vẫn chưa tìm được Đỗ Hành Chỉ, chưa phá được tứ tượng cục, đúng là thất bại.
Không biết thi giải tiên đi đâu rồi, có lẽ hắn có cách riêng, đi ra ngoài trước rồi.
Lần này có thể nói là mất cả chì lẫn chài.
Ta hơi do dự, nên chờ đợi mình từ từ bị tiêu hóa hay là tự sát luôn?
Nói thật ta chẳng muốn chọn phương án nào cả.
Đột nhiên, ta phát hiện phía trước có ánh sáng le lói.
Đúng rồi, tỳ hưu bạch ngọc ăn bao nhiêu là thứ tốt, chẳng lẽ trong bụng nó có dạ minh châu gì đó thật ư?
Ta nhanh chóng leo về phía tia sáng, có ai không thích ánh sáng cơ chứ
Không gian trong bụng tỳ hưu bạch ngọc khá rộng lớn, ta trèo vào xem, thấy được hằng hà sa số báu vật.
Khoảng thời gian này nhìn thấy hơi bị nhiều châu báu nên sức chống cự tăng lên, nhưng mà trong đống báu vật kia thật sự có thứ gì đó đang phát sáng, chiếu rọi nơi này.
Nhưng nhìn kỹ vẫn không biết là thứ gì đang phát sáng, vầng sáng bảo khí ấy quả thực vô cùng chói mắt!
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu ta, châu châu báu?
Ta lập tức đào bới đống châu báu đó, đã đến đây rồi, kiểu gì cũng phải mở mắt tầm mắt.
Nhưng ta vừa mới duỗi tay vào trong thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng:
“Sắp chết đến nơi rồi còn lòng tham không đáy?”
Ta quay ngoắt lại, quả nhiên thấy được thi giải tiên.
Trái tim ta vọt lên cổ họng, định rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng thi giải tiên mệt mỏi xua tay, nói:
“Chẳng phải trên người ngươi có thứ gì à? Nếu tiếp tục thì không sống được bao lâu, ta khuyên ngươi tiết kiệm sức lực đi.”
Ý của hắn là không định làm gì ta nữa à?
Ta tinh mắt phát hiện ký thân phù của tỳ hưu bạch ngọc trên cổ hắn đã biến mất, chắc lúc hắn muốn hại tỳ hưu bạch ngọc bị ta cướp đi, hình như rơi bên ngoài rồi.
Vậy ta hoàn toàn yên tâm rồi, không khống chế được tỳ hưu bạch ngọc thì không ai ra được.
Lần này thi giải tiên lại cảm thấy hứng thú với ta:
“Ngươi không sợ à?”
Sợ hãi là bản năng của con người khi đối mặt với nguy hiểm, đương nhiên ta cũng sợ, nhưng trong tình huống này sợ thì có ích gì, đến đâu hay đến đấy thôi.
Cùng bị nuốt vào đây, tỳ hưu lại không bài tiết, trước khi chết còn có thể làm bạn với nhau.