Chương 514: Thi Tiên Giải Bị Thương
Mạc Long nãi nãi vừa mới hiểu được những gì thi giải tiên nói rốt cuộc là có ý gì, nghe ta nói thế thì hơi do dự.
Ta nói tiếp:
“Ta biết, thi giải tiên nói giết ta thì nhà các ngươi đời đời có thể tu tiên, nhưng đứa cháu cưng của ngươi có thể chờ đến lúc đó hay sao? Thằng bé còn nhỏ đã phải chịu khổ đến thế rồi, ngươi nhẫn tâm để cháu mình tiếp tục chịu sự tra tấn ấy sao?”
Câu nói của hắn đánh thức Mạc Long nãi nãi, bà cụ nhìn cháu trai, sợi chỉ đỏ bay về phía thi giải tiên.
Với năng lực của thi giải tiên, cho dù úp một chiếc vạc trên đầu thì cũng có thể lấy nó ra chỉ trong nháy mắt, nhưng trùng hợp là vừa rồi khi Mạc Long nãi nãi vung sợi chỉ ra, thiên quỳ thủy dính lên vạc vàng, bởi vì uế vật như thiên quỳ thủy nên thi giải tiên không thể tháo nó ra dễ dàng được nữa.
Mệnh kim cương toản của lão Tam đúng là được việc.
Nhân cơ hội này, ta loạng choạng bò dậy, đồng thời kéo Trình Tinh Hà lên. Thi giải tiên bị lão Tam chạm vào, chắc chắn bây giờ vận khí rất xấu, mà Mạc Long nãi nãi là Thiên cấp cao cấp, chưa biết chừng có thể bắt được thi giải tiên thật!
Những sợi chỉ đỏ sắp sửa chạm vào thi giải tiên, nhưng trong khoảnh khắc, vạc vàng trên đầu thi giải tiên vỡ làm đôi và nện lên tường, thi giải tiên nhấc tay, sợi chỉ sắp lướt qua người hắn nhưng rồi đồng loạt đứt đoạn, Mạc Long nãi nãi lảo đảo và ngã ngửa ra sao như Trình Tinh Hà bởi lực tác dụng.
Hỏng mất rồi…
Quả nhiên, sắc mặt của thi giải tiên thay đổi.
Hắn nhìn ta chòng chọc, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Xem ra không nhanh chóng giết chết ngươi thì không được…”
Nói xong, hắn xòe tay ra, ta bỗng cảm thấy cơ thể mình loạng choạng tiến lên, giống như bị một bàn tay vô hình đẩy mạnh về phía trước.
Trình Tinh Hà thấy thế, muốn kéo ta về, nhưng hắn chưa kịp với tới thì ta đã bị thi giải tiên bắt được.
Đột nhiên, một thân hình nhỏ con nhào đến trước mặt thi giải tiên, Tiểu Hắc Vô Thường gào lên, thanh âm thấm đẫm bi thương:
“Chậu châu báu ở đâu, rốt cuộc chậu châu báu ở đâu, giao chậu châu báu ra đây!”
Nhưng thi giải tiên vung tay lên, Tiểu Hắc Vô Thường bị ném ra ngoài như quả bóng, va vào tường, phun ta một búng máu.
Hắn đã bị thương nặng sẵn rồi, rõ ràng biết mình không phải đối thủ của thi giải tiên.
Làm thế có khác gì tự sát đâu?
Nhưng cách tấn công liều chết này không có tác dụng gì hết.
Thi giải tiên nhìn xung quanh, bỗng nhiên nở nụ cười:
“Đám người trần mắt thịt các ngươi cố gắng đến thế nhưng không phải vì mình, mà lại hy sinh vì người khác, đáng giá sao?”
Tiểu Hắc Vô Thường đã thoi thóp, nhưng vẫn quật cường phun ra một búng máu rồi nói:
“Ngươi không xứng hiểu tình người, ngươi đã không phải con người nữa rồi.”
Nụ cười của thi giải tiên cứng đờ, trên mặt của hắn hiện rõ vẻ cô đơn.
Đúng vậy, sau khi thi giải thành công, một mình hắn ở lại ngọn núi canh giữ Chu Tước cục, ngoại trừ tỳ hưu bạch ngọc thì không có người bạn nào cả. Bây giờ, tỳ hưu bạch ngọc cũng làm phản rồi, hắn thành ra lẻ loi một mình.
Mà hậu duệ hắn tâm tâm niệm niệm muôn họ được hưởng phúc lại hận hắn thấu xương.
Hắn trở thành thi giải tiên trường sinh bất tử, nhưng cô độc từng ấy thời gian, đáng giá sao?
Dường như hắn cũng nhận ra điều này, vì thế khi nhìn những con người đầy “tình cảm” này cảm thấy rất gai mắt, hai mắt hắn đỏ ngầu:
“Người trần mắt thịt có tư cách gì biết cảm thụ thành tiên? Nếu các ngươi chán sống rồi thì ta đành làm việc thiện, tiễn các ngươi một đoạn đường...”
Nói rồi hắn bóp cổ ta:
“Bắt đầu từ ngươi, trên đường xuống suối vàng, ngươi hãy dẫn đường cho bọn họ.”
Cổ họng đau đớn, nhưng đúng lúc này, vài cây châm bay về phía thi giải tiên.
Bạch Hoắc Hương.
Rõ ràng nàng biết châm không có tác dụng!
Nàng đã tránh thoát khỏi sự che chở của tỳ hưu bạch ngọc từ bao giờ, lao về phía trước nắm chặt lấy tay thi giải tiên:
“Ngươi thả hắn ra!”
Thi giải tiên cau mày:
“Ngươi muốn giành lượt đầu thì ta chiều lòng ngươi.”
Sau đó, hắn giơ tay lên!
Ta đã thấy được năng lực của hắn, Địa cấp bậc một như Tiểu Hắc Vô Thường còn bị nội thương chứ nói chi là Bạch Hoắc Hương!
Tuyệt đối không thể để hắn tổn thương Bạch Hoắc Hương!
Suy nghĩ này bùng nổ trong đầu ta, khí và cơn đau dữ dội bột phát ở đan điền, ta nắm Thất Tinh Long Tuyền, chém thi giải tiên!
Thi giải tiên không ngờ ta vẫn còn sức lực, mất cảnh giác thế là ngã nhào, hắn giơ tay muốn đỡ Thất Tinh Long Tuyền.
Nhưng Thất Tinh Long Tuyền phủ một vầng sáng vàng lấp lánh nhàn nhạt, thuận thế bổ xuống.
Sắc mặt của hắn thay đổi, nhưng đã không kịp tránh né, bàn tay bị chém đứt một nửa!
Ta giật mình, thi giải tiên cũng sẽ bị thương?
Trên mặt thi giải tiên cũng hiện lên vẻ bất ngờ.
Nhưng ta lại thấy được bàn tay bị chém đứt dần dần mọc ra xương và thịt mới, một lát sau đã khôi phục như cũ.