Chương 513: Chuyển Thế
Huyệt chân long? Chuyển thế? Chẳng lẽ...Hắn cũng nhận nhầm ta với ai?
Tứ tượng khiêng chân long, nói vậy người kia phải nằm trong huyệt Chân Long thì tứ tượng cục mới phát huy tác dụng thật sự, còn nhà họ Ngụy cũng sẽ được hưởng lợi ích thành tiên từ đời này sang đời khác.
Vì vậy, lão Ngụy xả thân vào huyệt là lấy mạng đổi mạng, mưu cầu phúc lợi cho con cháu.
Còn hắn, vì phong thủy của Chu Tước cục, thành công trở thành thi giải tiên.
Nhưng một chỗ trong tứ tượng cục bị người nào đó lén lút sửa chữa, “người đó” cũng đã ra khỏi huyệt Chân Long, khiến cho tứ tượng cục không thể phát huy công năng vốn có, vì vậy các thế hệ con cháu nhà lão Ngụy không có tiên duyên, trái lại còn bị bệnh tật quấn thân.
Nếu là vậy thì có thể giải thích rõ nguyên nhân rồi!
Tại sao tổ tiên của tứ đại gia tộc phải xả thân điểm bốn cục này, hy sinh bốn mạng người, theo ta thấy, mỗi người đều nhận được lợi ích, là lấy mạng đổi mạng để thế hệ sau được lợi.
Nhưng sau khi tứ tượng cục bị sửa đổi, bốn gia tộc này mới gặp chuyện không may.
Vậy thì xem ra, họ bị người sửa tứ tượng cục lừa, những hậu duệ của tứ đại gia tộc như Trình Tinh Hà không phải bị tổ tiên lừa, mà là bị người sửa cục lừa!
Nhưng tứ tượng cục được thiết kế cực kỳ quy mô, ai có thể dễ dàng sửa cục?
Người có bản lĩnh ấy nhất định không nhiều!
Giang Trong Ly – người bố trí cục – là nhân tài nghìn năm có một, vậy thì người sửa cục sẽ là ai?
Nghĩ đến đây, thi giải tiên cũng nghĩ đến điều ấy, hắn thì thào:
“Chẳng lẽ là hắn?”
Ta nổi cáu:
“Ai?”
…
Thi giải tiên nhìn ta chằm chằm, vẻ sợ hãi ánh trong mắt hiện lên rõ ràng hơn. Không, hắn không sợ ta, mà hắn sợ người sửa cục xuất hiện trong đầu mình.
Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm:
“Thất bại trong gang tấc...Tâm huyết biết bao năm qua, mạng sống của biết bao con người, thất bại trong gang tấc…”
Ta nhanh chóng suy tư, rốt cuộc ai sửa lại tứ tượng cục, tại sao lại phải làm như vậy?
Sự diệt vong của Cảnh triều có liên quan gì đến việc sửa cục này không?
Người đáng lẽ phải nằm trong huyệt Chân Long bị mang đi đâu rồi?
Quan trọng nhất là tứ tượng cục và ta rốt cuộc có quan hệ gì?
Ta chưa kịp hỏi thì lại bị bóp cổ, thi giải tiên nói với ngữ khí hung ác:
“Không sao, ngươi chết rồi lại bỏ ngươi vào huyệt Chân Long thì mọi việc sẽ được giải quyết, nhà họ Ngụy bọn ta muôn đời có thể thành tiên…”
Tay bị ấn chặt trên mặt đất, không nhấc lên nổi, toàn thân đau đớn, không thể hành khí, đột nhiên thi giải tiên hơi ngửa về sau, cổ của hắn bị sợi chỉ đỏ của Trình Tinh Hà quấn lấy.
Ta thấy Trình Tinh Hà đứng sau lưng thi giải tiên cố gắng hết sức mình, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng trong nháy mắt những sợi chỉ đỏ ấy đứt đoạn, Trình Tinh Hà chưa thu lực, mất thăng bằng ngã lộn nhào.
Tay cả thi giải tiên vẫn không mảy may buông lỏng:
“Khi còn sống hay sau khi chết, người trung thành với ngươi cũng không ít nhỉ…”
Trước mắt ta càng ngày càng mơ hồ, như thế này không được…
Nhưng một giọng nói bỗng vang lên sau lưng thi giải tiên:
“CMN, ngươi nghĩ bọn ta chết hết rồi à? Mau buông tiểu thần tiên ra…”
Sau đó, một thứ gì đó úp lên đầu thi giải tiên.
Giọng nói này, là lão Tam?
Không phải chứ, dù lão Tam có mệnh kim cương toản thì cũng chỉ là người thường, Trình Tinh Hà, không, thậm chí Mạc Long nãi nãi còn không thể làm gì thi giải tiên, sao ngươi còn đi tìm chết hả?
Ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, bằng không ta không biết phải ăn nói thế nào Trương Vĩ Lệ!
Nghĩ đến đây, ta cầm lòng không đặng mà tự giễu, bản thân ta không biết có thể sống sót ra khỏi Chu Tước cục không, vậy mà còn có tâm trạng lo cho lão Tam và Trương Vĩ Lệ!
Không ngờ, bàn tay siết lấy cổ ta bỗng thả lỏng.
Không khí lại tràn vào trong phổi, ta mở bừng mắt, tuy mắt vẫn nổ đom đóm nhưng ta dần dần nhìn rõ lão Tam và thi giải tiên.
Vừa nhìn thấy rõ, ta lập tức há hốc mồm.
Thứ lão Tam dùng để úp lên đầu thi giải tiên vậy mà lại là một cái vạc bằng vàng.
Vạc vàng từ đâu ra vậy? À, có lẽ là chiến lợi phẩm của lão Tam, không biết lấy ở đâu ra, cứ mang theo bên người.
Hắn úp thẳng vạc vàng lên đầu thi giải tiên, hệt như đeo mặt nạ, làm đầu đối phương kẹt bên trong!
Ta cũng chịu phục, đúng rồi, thi giải tiên không thể coi như con người, lão Tam có thể khắc tất cả sinh vật phi nhân loại, thế chẳng phải là thi giải tiên chạm mặt hắn cũng sẽ gặp xui!
Thi giải tiên giận dữ, giơ hai tay lên muốn lấy vạc vàng úp trên đầu mình ra, ta nhân cơ hội này xoay người lăn sang bên cạnh, nhìn về phía Mạc Long nãi nãi, ta nghĩ ra một kế, nói ngay:
“Bà Hồ, chẳng phải ngươi muốn bắt vị tổ tiên này ra khỏi Chu Tước cục để tránh cho hắn làm hại hậu duệ nhà họ Ngụy các ngươi sao? Bây giờ là cơ hội nghìn năm có một, ngươi không bắt hắn luôn đi còn đợi đến lúc nào nữa!”