Chương 512: Tứ Tướng Cục Bị Sửa
Trình Tinh Hà tức khắc phấn khởi:
“Thế thì tốt quá, nhà họ Ngụy họ lục đục nội bộ! Này, chúng ta tăng tốc độ, tìm kiếm chậu châu báu, mau lên.”
Ta cũng rất muốn tìm chậu châu báu, nhưng khả năng cao chậu châu báu nằm trong bụng tỳ hưu bạch ngọc, chẳng lẽ họ phải mổ bụng tỳ hưu bạch ngọc ra…
Hơn nữa, về thi giải tiên, hắn xem như nhân chứng sống duy nhất của tứ tượng cục, ta còn muốn có nhiều nhiều chuyện muốn hỏi hắn.
Đột nhiên có tiếng động vang lên sau lưng, ta quay đầu lại thì thấy Tiểu Hắc Vô Thương nhân cơ hội này đứng dậy lục lọi xung quanh tìm kiếm chậu châu báu như phát điên.
Nhìn sang Tiểu Bạch Vô Thường, ta sững sờ, Tiểu Bạch Vô Thường gần như thoi thóp, có lẽ...Sắp chết rồi!
Thảo nào Tiểu Hắc Vô Thường không muốn sống nữa mà đi lung tung, hắn muốn nhân bản Vạn Thọ hoàn cho dù phải chết, để Tiểu Bạch Vô Thường dùng thuốc, hoàn thành tâm nguyện trưởng thành.
Ta bỗng cảm thấy chua xót, có những chuyện mọi người cho là lẽ dĩ nhiên, nhưng có người lại coi nó như tâm nguyện, phải liều mình cố gắng mới làm được.
Trình Tinh Hà huých ta một cái, ý bảo ta quay ra nhìn thi giải tiên, Mạc Long nãi nãi có bản lĩnh Thiên cấp, ra tay độc ác, nhưng đối phương là thi giải tiên cao hơn một bậc, mặc dù những sợi tơ đỏ thiên tùy vừa nhanh vừa chuẩn, thi giải tiên lơ đãng giơ tay lên, tơ hồng bị cắt đứt, rơi xuống đất. Chắc hắn vẫn còn đang suy nghĩ sai lầm mà hắn nói là gì.
Ta suy nghĩ, rồi hỏi:
“Vậy ngươi nói cho Mạc Long nãi nãi, tứ tượng cục dùng để làm gì, và huyệt Chân Long rốt cuộc là thế nào? Còn cả Cảnh Triêu gì đó nữa...Bốn người các ngươi tại sao lại hy sinh mạng sống của mình và tiền đồ tương lai của con cháu để dựng nên cục này?”
Mạc Long nãi nãi nghe hắn hỏi thế, bàn tay ném sợi chỉ thiên quỳ buông lỏng, hiển nhiên cũng cảm thấy hứng thú.
Nhưng thi giải tiên hơi ngây ra rồi đanh mặt, rõ ràng không muốn trả lời:
“Liên quan gì đến ngươi?”
Ta cũng hy vọng là không liên quan gì đến ta! Nhưng ai mà biết sao ta lại trở thành người phá cục!
Vì thân phận này, ta đã phải chịu biết bao đau khổ!
Thi giải tiên cau mày, dường như không tin lời ta nói:
“Phá cục? Ngươi có biết phải hao tốn biết bao tâm huyết mới hoàn thành tứ tượng cục không? Đương nhiên nó sẽ tồn tại vạn năm, sao có thể bị phá được?”
Nhưng đột nhiên, hắn thấy nghịch lân trên người ta, ánh mắt của hắn tức khắc thay đổi:
“Thủy thần của Thanh Long cục…”
Ta giật mình:
“Ngươi biết Tiêu Tương?”
Dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn quan sát ta một lượt, rồi thốt lên với giọng khó tin:
“Chẳng lẽ...Ngươi có mệnh Tứ Thần Long, khi sinh ra sau Bắc Đầu sáng chói?”
Ta sững sờ, hắn còn đoán ra được điều này nữa ư?
Hắn há to miệng, nói khẽ:
“Không thể nào…”
Ta đang định hỏi hắn ta ra đời có vấn đề gì, đột nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt – hắn bóp cổ ta!
Hắn bừng hiểu:
“Nhất định tứ tượng cục bị người nào đó sửa lại!”
Sửa lại...Đúng rồi, ta bỗng nhớ ra, trong phòng đan được Phượng Khiếu Cửu Thiên cũng có một câu, tứ tượng cục bị sửa chữa!
Lần này ta cảm thấy trước mắt trắng toát, mùi rỉ sắt tràn ra trong cổ họng, tiếng kêu la của mấy người Trình Tinh Hà vang lên bên tai, cùng với giọng nói hư ảo của thi giải tiên:
“Ngươi không nên chuyển thế, vậy là sai, vì vậy mà nhà họ Ngụy mới xảy ra cơ sự này…”
Chuyển thế?
“Giết ngươi, chưa biết chừng có thể bù đắp lại sai lầm này…”
Ta đặt một tay lên cánh tay hắn toan hất hắn ra, nhưng vừa chạm vào tay của thi giải tiên, dường như có thứ gì đó trên người của hắn chảy vào trong cơ thể ta từ lòng bàn tay.
Ban đầu là Ngụy Thu Hà, rồi đến quan tài si, bây giờ là thi giải tiên, trước đó Trình Tinh Hà còn nói ta là vợt muỗi, sao giờ lại giống máy hút bụi hơn nhỉ?
Rốt cuộc ta hút đi thứ gì trên người họ?
Thi giải tiên cảm nhận được điều này, sắc mặt hắn thay đổi, muốn rút tay lại nhưng lần này lại không thể rút về.
Đôi mắt hắn trở nên u ám, xen lẫn sự sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó hắn định thần lại, tay còn lại đập mạnh lên bàn tay bóp cổ ta, giãy ra khỏi tay của ta, rồi lập tức lùi về sau hơn một mét.
Trình Tinh Hà hô:
“Thất Tinh, ngươi không sao chứ?”
Ta ho sù sụ, mãi mới khôi phục lại được, đang định lên tiếng thì lại há mồm phun ra một búng máu. Chết tiệt, dẫn linh châm vào trong trái tim rồi!
Bạc Hoắc Hương không chịu đựng được nữa, nàng định chạy đến chỗ ta nhưng tỳ hưu bạch ngọc ngăn cản nàng, không cho đến tới đây.
Ta chỉ xua tay:
“Ta không sao...”
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì tay của ta bỗng đau nhức vô cùng, giống như bị thứ gì đó ghim trên mặt đất!
Thi giải tiên độc ác thật, sợ ta bắn hắn hút lần nữa à?
Thi giải tiên đột nhiên lại gần, ánh mắt của hắn ngày càng u ám và lạnh lẽo hơn:
“Đáng lẽ ngươi phải nằm trong huyệt Chân Long, ngươi không ở đó đương nhiên tứ tượng cục sẽ lộn xộn, nhà họ Ngụy của ta...”