Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 511 - Chương 511 - Uế Vật

Chương 511 - Uế Vật
Chương 511 - Uế Vật

Chương 511: Uế Vật

Mạc Long nãi nãi cưng chiều cháu trai mình quá mức, xem ra là vì đau lòng thằng bé chịu khổ nên mới đền bù bằng cách khác?

Thi giải tiên cũng lộ vẻ đau lòng, nhưng hắn vẫn nói:

“Ta làm vậy đương nhiên cũng có mục đích của mình, ta để lại pháp môn thi giải, chỉ cần các ngươi tu luyện thành công thì bệnh tật quấn thân có là gì? Các ngươi có thể giống như ta, thi giải thành tiên, có được cuộc đời mới!”

“Ta khinh!”

Mạc Long nãi nãi thiếu điều nhổ nước bọt lên mặt thi giải tiên:

“Ngươi vẫn còn lừa mình dối người nữa à?”

Lừa mình dối người? Thế là có ý gì?

Mạc Long nãi nãi nói tiếp:

“Ngươi trở thành thi giải tiên bằng cách nào thì bọn ta không biết, nhưng phần mộ tổ tiên chôn cất ở đây, ngươi cảm thấy đời sau còn có thể xuất hiện cơ duyên như ngươi nữa sao?”

Đúng rồi...Ta bỗng nhớ ra, quả thực là có ý kiến vậy.

Hiện tượng này xuất hiện ở phong thủy âm trạch, gọi là “độc chiếm ngao đầu”.

Tức là, có một số người chôn cất tổ tiên ở những nơi phong thủy đẹp, đúng là sẽ được lợi ích tương ứng, ví dụ như phất nhanh hay trường thọ.

Nhưng một người được hưởng lợi sẽ hút hết tài nguyên của mấy đời. Chắc hẳn mọi người đều từng nghe đến việc đôi khi có người nào đó cực kỳ quyền thế, nhưng hậu duệ không phải bị điên thì ngu đần, không thể kế thừa bản lĩnh của hắn, cũng có người cực kỳ giàu có nhưng con cháu lại là phá gia chi tử, tiêu xài hết tiền tài của tổ tiên tích lũy suốt bao năm qua.

Đó là nhân quả mặt trái của “độc chiếm ngao đầu”, giống như thẻ tín dụng hiện nay, ngươi tiêu sạch tiền, nhưng con cháu phải giúp ngươi trả tiền.

Nếu là vậy...Cơ duyên thi giải thành công cực ít, tổ tiên nhà họ Ngụy thi giải thành công tức là đã dùng hết cơ hội thi giải của đời sau, vì thế con cháu dù tìm cách nào cũng thất bại trong gang tấc, như thi thể ở giá nữ địa.

Chẳng trách Mạc Long nãi nãi mắng hắn như thế, không khác lão già xảo quyệt của Phượng Khiếu Cửu Thiên là bao, cướp đồ của con cháu để mình dùng, hại con cháu gặp xui xẻo, bị ăn chửi là đáng.

Không ngờ, thi giải tiên nghe xong thì trên mặt cũng lộ vẻ bất ngờ:

“Không thể nào, vì huyệt này phong thủy đẹp, sẽ mang lại vô số tiên duyên cho con cháu nên ta mới một mực trông giữ ở đây, để cho con cháu đời đời có thể trở thành thi giải tiên, sao các ngươi lại thất bại...Trong đó có vấn đề…”

Mạc Long nãi nãi nghe xong thì phẫn nộ hơn:

“Đến lúc nào rồi ngươi còn không thừa nhận…”

Nhưng đột nhiên đứa bé ngã nhào xuống dưới đất, toàn thân run rẩy, kêu la:

“Bà già thối, ta đau quá! Ta đau quá!”

Bọn ta nhìn ra được phần lưng đầy vết thương của đứa bé này tuy thê thảm nhưng vẫn là màu da trắng nõn như bình thường, song lần này lại biến thành màu tím đen giống như trúng độc!

Mạc Long nãi nãi thấy thế thì luống cuống chân tay:

“Bà giúp cháu ngoan đây, bà giúp cháu ngoan đây...”

Sau đó Mạc Long nãi nãi lấy một vài món đồ kỳ lạ ra đâm lên lưng đứa bé, một dòng máu đen lập tức phun ra ngoài.

Thằng bé kêu gào thảm thiết, tuy nó rất đáng đánh đòn, nhưng tận mắt thấy dáng vẻ đau đớn của đứa trẻ này, ai cũng cảm thấy khó chịu.

Người ngoài như bọn ta còn thương chứ nói chi là tổ tiên nhà họ Ngụy, mấy lần hắn muốn tiến lên xem đứa bé kia, nhưng Mạc Long nãi nãi như cọp mẹ che chở cho con, không chịu cho hắn lại gần.

Cuối cùng, sau khi làn da tím đen khôi phục bình thường, thằng bé cũng kiệt sực vì giãy giụa, bây giờ nằm ngủ trong lồng ngực Mạc Long nãi nãi.

Vẻ đáng yêu của trẻ con chỉ hiện ra khi đứa bé nghịch ngợm này ngủ.

Mạc Long nãi nãi nhìn chằm chằm vào thi giải tiên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng:

“Nhà họ Ngụy đời đời tìm ngươi là để đào lão khọm nhà ngươi ra, nghiền xương thành tro, ném đến nơi khác, nhưng tìm kiếm mấy đời cũng không thành công.”

Mạc Long nãi nãi nhìn ta, nói tiếp:

“Ta nghĩ hết mọi cách mới đi theo họ tìm được Chu Tước cục, bằng không còn để mặc lão yêu quái nhà ngươi ở đây tiêu dao tự tại. Bây giờ, ngươi cũng thấy độc đinh của nhà họ Ngụy các ngươi rồi đấy, để hắn thoát ly bể khổ, ngươi tự rời khỏi Chu Tước cục, hay là cần ta bẻ gãy lão già ngươi rồi ném ra?”

Thế nhưng biểu cảm của thi giải tiền càng ngày càng kỳ lạ, hắn cứ lẩm bẩm không ngừng:

“Chắc chắn có gì đó sai lầm trong chuyện này...Ngươi để ta suy nghĩ rõ ràng trước đã, rốt cuộc sai ở đâu…”

Sai, còn có thể sai cái gì được?

Mà Mạc Long nãi nãi không tin, cũng không để cho thi giải tiên nghĩ cái gì, bàn tay phải từng sờ rộng bỗng vung về phía thi giải tiên, một chuỗi tơ màu đỏ trói thi giải tiên lại, như thể muốn trói chặt hắn lối ra ngoài.

Mùi này...Những sợi tơ này được ngâm trong thiên quỳ thủy.

Thứ uế vật này đến cả Thiên Lôi cùng kiêng kỵ chứ nói chi là thi giải tiên, bà ta muốn bắt thiên giải tiên đi, chôn sống ở nơi khác.

Bình Luận (0)
Comment